CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi, giận dữ hét: “Lúc các người đem tôi nuôi dưỡng, tôi vì họ Diệp mà kiêu ngạo! Tôi đã âm thầm thề, cả phần đời sau này sẽ trả lại ân tình này! Tôi cũng vì dòng họ mà phấn đấu! Làm cho Diệp gia vì tôi mà kiêu ngạo!
Sau khi tôi hoàn thành một nửa, khi tôi đang lên kế hoạch phát triển Diệp gia thành phú hào bậc nhất Tô Hàng, các người thì sao? Đã làm gì với tôi?”
“Cha mẹ, anh trai, chị dâu lập mưu hãm hại, để cho tôi mang ô nhục! Thân thích thì tự tay cắt đứt gân tay chân tôi, vứt tôi trong đống rác! Còn hãm hại cho tôi vào tù? A? Lương tâm của các người ở đâu?”
“Phù phù!!!”
Diệp Kiện Sâm không chịu nỗi áp lực cường đại như vậy, là người đàu tiên quỳ rạp xuống đắt.

“Phù phù!”
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Diệp Đông Huy cùng những người khác cũng theo đó quỳ rạp xuống đất.


Bọn họ đã sớm không chịu nỗi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Mồ hôi lạnh thắm ướt quần áo toàn thân, dán chặt trên người.

Hô hấp bọn họ trở nên dồn dập, thậm chí hít thở không thông.

Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Quách Linh Phi: “Thật nực cười, người huynh đệ của tôi Vân Đình vẫn luôn vì nữ thần như cô mà làm bao nhiêu chuyện, vì cô mà bắt chấp! Cô lại phản bội anh ấy, lại còn bày mưu hãm hại anh ấy! Khi cô ở nhà cao cửa rộng nhìn xuống, có khi nào nghĩ người huynh đệ tôi mây Đình? A?”
“Thậm chí tôi đã nói với các người, nếu như không đến trước phần mộ của Vân Đình sám hối, của Tiết Tử Long chính là của các người.

Các người coi lời của tôi như gió thoảng bên tai đúng không?”
TTỐI vệ Quách Linh Phi cũng phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đắt.

Dịch Bằng Phi cùng Trương Lan sớm đã bị sợ đến mức phát khó!
c Diệp Kiện Sâm nlà người đầu tiên sám hối: “Chúng tôi sai rồi!
Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sám hồi tất cả tội lỗi đã gây ral”
“Chúng tôi cũng sai rồi! Chúng tôi sám hồi!”
Những người khác nối tiếp nhau quỳ xuống dập đầu sám hồi!
Nhất là ba người Quách Linh Phi ba người hướng về phía phần mộ Lục Vân Đình dập đầu.


“Rầm rằm rằm…”
Từng người một đều dập đầu!
Đầu của bọn họ dập đến chảy máu.

Diệp Đông Huy nói: “Quân Lâm a, chúng tôi sai rồi a! Nễể tình chúng tôi từng nuôi dưỡng anh, anh coi như đại nhân không chấp tiểu nhân! Bỏ qua cho chúng tôi a!?”
Ngô Vạn Nhược thì nói rằng: “Quân Lâm a, thật ra chúng ta vẫn coi cậu là người nhà của chúng ta! Hiện tại chỉ cần con mở miệng, chúng ta vẫn là của cha mẹ con, Diệp gia vẫn là nhà của conl”
Diệp Nhất long nhân cơ hội nói thêm: “Đúng vậy, Quân Lâm!
Anh cùng chị dâu luôn hoan nghênh em lần nữa gia nhập Diệp gia al Đến lúc đó em sẽ là người đứng đầu Diệp gia! Đúng không? Ông nội!”
Diệp Kiện Sâm lập tức nói: “Đúng đúng đúng, không sai! Quân Lâm chỉ cần con tới Diệp gia, con chính là gia chủ!”
Diệp Tây Huy cũng nói: “Quân Lâm a, chuyện của em trai Diệp Dương kia, là nó gieo gió gặt bảo! Trước đó cậu nên đánh chết hắn al”
Chứng kiến người Diệp gia bày ra bộ mặt xấu xí kia, Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Hiện tại nếu không phải do thân phận của tôi, các người sẽ tự biết quỳ ở đây sám hồi sao? Sẽ để tôi trở về Diệp gia sao? Sẽ để tôi làm chủ sao?”
“Sẽ không!!!”
Diệp Quân Lâm liên tục cười lạnh: “Các người chỉ quan tâm quyền lợi, đối với các ngươi mà nói tình cảm giác không đáng giá một phân tiền!”
“Bắt đầu từ lúc tôi bị bỏ tù vào sáu năm trước, ân oán của tôi cùng Diệp gia một đao hai khúc!”

“Hôm nay mục đích của tôi rất đơn giản, có thù báo thù, có oán báo oán!”
Diệp Quân Lâm băng lãnh vô tình nhãn thần đảo qua ở đây mỗi người.

“ “
Mười vạn binh lính nhất tề hô, thanh âm rung trời động địa!
“Phốc!”
Diệp Kiện Sâm phun ra một ngụm máu.

Thấy thái độ Diệp Quân Lâm kiên quyết như thế, hắn biết Diệp gia xong rồi!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi