CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Vậy thì không phải là người của quân khu.

Người đâu, đuổi tên này ra ngoài cho tôi!” Đoàn Đồng Lượng cả giận nói.

Thế là mấy người cùng ngành với anh ta lập tức tiến lên, muốn khống chế Diệp Quân Lâm.

“Păng!”
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên.

Toàn trường đều ngây ngẩn cả người, mọi người run rẩy nhìn đông nhìn tây, tìm kiểm nơi phát ra tiếng súng.

“Đậu xanh rau má, kẻ nào dám động vào anh ấy! Đúng là làm phản!”
Một tiếng quát lớn vang lên, Lâm Chí Viễn, lữ đoàn trưởng của lữ đoàn đặc chiến dẫn một đám người chạy tới.

Lâm Chí Viễn vừa chạy vừa nói: “Mau ởđi báo cáo với tổng chỉ huy Dũng và đại tá Tô Hoàng LongÏ”
Lâm Chí Viễn chạy đến bên cạnh Diệp Quân Lâm..

Lữ đoàn trưởng Lâm, cơn gió nào thối anh đến đây vậy?”
Thấy Lâm Chí Viễn, Đoàn Đông Lượng cười nói.


Mặc dù anh ta là bộ trưởng, nhưng chỉ là quan văn thôi, hoàn toàn không có quyên phát ngôn.

Luyện tập tiết mục văn nghệ thì có lẽ anh ta còn có quyền, nhưng trong quân doanh, năm đâm mới có quyên phát ngồn.

“Anh đang làm gì vậy hả?”
Lâm Chí Viễn cả giận.

“Lữ đoàn trưởng Lâm, tên này không phải là người của quân khu mà chạy vào từ bên ngoài, muốn quấy rốt tiết mục game show của công ty Hoa Phong, bị tôi ngăn cản.”
Đoàn Đông Lượng nói.

Nghe vậy, Lâm Chí Viễn càng nổi giận: “Từ khi nào mà quân doanh lại trở thành sàn diễn của đám đào kép này?”
“Lữ đoàn trưởng Lâm, chúng ta không thảo luận vấn đề này, tôi đang nói về tên này cơ mà.”
Đoàn Đông Lượng vội đánh trống lảng.

Một mình anh ta cho phép công ty Hoa Phong vào quân doanh quay tiết mục, rất nhiều người đều không biết, kể cả đám Hướng Văn Dũng.

Anh ta muốn chờ đến khi đám Hướng Văn Dũng phản ứng lại thì tiết mục game show cũng đã quay xong rồi.

Mà lúc trước, Trương Thiếu Huỳnh nghe một cuộc điện thoại, anh ta lại càng không sợ, bởi vì anh ta mới nói chuyện với gia chủ nhà họ Chí ở Hoa Hải.


Nhà họ Chí là một trong những cổ đông của công ty Hoa Phong, lần này công ty Hoa Phong đến quân khu Hoa Lư quay tiết mục.

Chí Đông Phương cũng biết, còn nói với Trương Thiếu Huỳnh là tổng chỉ huy Dũng của quân khu Hoa Lư rất nể mặt nhà họ Chí, con trai Chí Hồng Doãn của ông ta là hỗ tướng của lữ đoàn Viêm Hoàng, phụ tá đắc lực của chiến thần Côn Luân, kêu anh ta cứ yên tâm, ở quân khu Hoa Lư muốn làm gì cũng được.

Sau khi cúp máy, Trương Thiếu Huỳnh mừng ra mặt, thậm chí không để mắt tới bất cứ ai.

Nghe nói Lâm Chí Viễn là lữ đoàn trưởng của lữ đoàn đặc chiến, anh ta còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn yên tâm.

Có quan hệ của nhà họ Chí thì anh ta còn cần sợ gì nữa? “Anh hãy trả lời câu hỏi của tôi, ai cho phép đám người này vào quân doanh?”
Lâm Chí Viễn lớn tiếng hỏi.

Đoàn Đông Lượng rất xấu hổ, đầu tiên là bị Diệp Quân Lâm chất vấn, bây giờ lại Lâm Chí Viễn chất vấn, khiến anh ta không còn mặt mũi nào.

Nhất là khi thấy ánh mắt thất vọng cua Trương Thiêu Huynh, Đoàn Đông Lượng càng nổi giận: “Lâm Chí Viễn, anh không có quyền hỏi tôi câu này! Tôi đang xử lý tên này, anh mau tránh ra!”
Đoàn Đông Lượng cũng không quan tâm Lâm Chí Viễn, trực tiếp kêu người đuổi Diệp Quân Lâm ra ngoài.

“Anh biết thân phận của anh ấy không?”
Lâm Chí Viễn cười lạnh hỏi.

“Tôi không quan tâm cậu ta có thân phận gì! Người đâu, bắt tên này lại cho tôi!”
Đoàn Đông Lượng nổi điên muốn chứng minh bản thân.

“Ầm ầm ầm..”
“Rầm….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi