CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Những người khác cũng bắt đầu dùng kế khích tướng với Diệp Quân Lâm.

Nhâm Mộ Dã ở bên cạnh cũng bị dọa sợ luôn.

Người của Đảng Thái Tử lại dám hẹn ước đánh nhau cùng với Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm có chấp nhận không đây.

Làm sao Diệp Quân Lâm có thể không hiểu những tính toán của những tên này cơ chứ.

Sau Khi thả bọn chúng trở vê, đợi chúng tập hợp đây đủ lực lượng nhất định sẽ quay trở lại báo thù.

“Cậu ở lại, những người khác có thể cút.”
Diệp Quân Lâm chỉ chỉ vào Kiều Nguyên Thu.

“Cái gì? Mày muốn giam giữ tao lại.”
Kiều Nguyên Thu kinh ngạc nói.

Diệp Quân Lâm gật gật đầu: “Tôi không giết người vô tội, cũng không giết người bừa bãi.


Cậu, tôi sẽ không giết nữa, nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.”
“Cậu nhất định phải quỳ hết ba ngày ba đêm để nhận lỗi cho hành vi của mình.

Sau khi quỳ đủ, tôi sẽ thả cậu rời đi.”
Diệp Quân Lâm vừa vây tay, Tây Phương ở bên cạnh lập tức giữ chặt Kiều Nguyên Thu.

Những người khác của Đảng Thái Tử chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn ta bị bắt lại.

“Các người nhất định phải đến cứu tôi.

Nhất định phải quay trở lại cứu tôi.”
Kiều Nguyên Thu gấp gáp gào to.

Để hắn ta quỳ ba ngày ba đêm? Chuyện này làm sao có thể được! Hắn ta đường đường là một trong ba người đứng đầu của Đảng Thái Tử Hoa Hải đấy.

Làm sao có thể quỳ trước mặt người khác chứ? Lại còn quỳ đến ba ngày ba đêm.

Loại sỉ nhục như thế này làm sao hắn ta có thể chịu đựng được.

Bây giờ hắn ta chỉ mong chờ mọi người có thể mang cứu binh đến cứu mình thôi.

Việc Diệp Quân Lâm bắt Kiều Nguyên Thu quay trở lại, tất nhiên không thể để Lý Từ Nhiệm biết được.

Vậy nên anh trực tiếp đưa người đến đại viện của quân khu.

Tất cả tường bao và cửa của đại viện đều đã được tu sửa xong xuôi rồi.

“Quỳ xuống!!!” Tất nhiên Kiều Nguyên Thu sẽ không chịu khuất phục.

“Phi!
Tây Phương nhấc chân đá một cước, Kiều Nguyên Thu liên quỳ trên mặt đất.

Ngay sau đó cả chân và tay của hắn ta đều bị giữ chặt, hắn ta chỉ có thể quỳ ngay ngắn ở đó.


Bốn phía có những con chó to canh giữ, nhìn hắn ta chằm chằm.

Đau đón, sỉ nhục cùng nhau kéo đến khiến cho một tên biến thái như Kiều Nguyên Thu cũng muốn rơi nước mắt.

Vừa mới nghĩ đến hẳn ta thực sự phải quỳ ở đây ba ngày ba đêm.

Kiều Nguyên Thu lại càng tức giận hơn.

Kết quả trong mồm hắn ta còn bị nhát đầy vải bố.

Điều này càng dày vò hắn ta hơn.

Nếu như cứ quỳ như thế này hết ba ngày ba đêm cho dù hắn ta không chết thì cũng bị tróc mất một lớp da.

Những dày vò này đều khiến cho Kiều Nguyên Thu vô cùng sợ hãi.

Nguyên tắc của Diệp Quân Lâm chính là chỉ cần không chết đói là được.

Còn những thứ khác cứ để mặc Kiều Nguyên Thu quỳ ở đó, không quan tâm.

Những người của Đảng Thái Tử Hoa Hải dùng tốc độ nhanh nhất để trở về Hoa Hải.

Chọc vào một tai họa lớn như vậy, bọn họ cũng không dám nói với người trong nhà càng không dám nói cho người nhà họ Kiều.

Vừa mới sáng sớm bọn họ đã tìm đến hai người đứng đầu khác của Đảng Thái Tử.


Một trong số đó còn là người đứng đầu duy nhất của Đảng Thái Tử.

Lấy được danh xưng thái tử chính là Cố Hạn Vũ.

Hắn ta chính người trẻ tuổi kẻ kiêu ngạo bậc nhất của Hoa Hải.

Hẳn ta cũng là người kế thừa duy nhất của gia tộc đứng đầu Hoa Hải- nhà họ Cố.

Cho dù xét về năng lực của Cố Hạn Vũ, hay thủ đoạn bối cảnh thì trên tất cả các phương diện hắn ta đều đứng nhất.

Đặc biệt khi nói về khí công thì có thể coi như là bất khả chiến bại.

Nghe nói thực lực hắn ta có thể ngang bằng với Phó Thương Long của Nam Hồng Môn.

Hắn ta vẫn luôn luôn ngồi vững ở vị trí thái tử của Đảng Thái Tử mà không có ai dám mạo phạm.

Được tất cả các công tử thế gia ở Hoa Hải gọi là “Thái Tử”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi