CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Làm sao có thể chịu được?
Đến trước sân lớn.

Một tên định kêu lên, nhưng Cố Hạn Vũ lại ngăn lại.

Chỉ thấy Cố Hạn Vũ giương một khẩu súng lên.

“Pằng!”
Họng súng bắn ra ngọn lửa.

“Bùm!”
Con chó quân đội vây quanh Kiều Nguyên Thu bị một phát súng bắn bể đầu.

ml thanh này vang lên gây nên sự chú ý của những người bên trong.


Diệp Quân Lâm, Tây Phương và toàn bộ người đều xông ra ngoài.

“Chuyện gì vậy???”
Khi Tây Phương nhờ người nhìn thấy chó quân đội ngã trong vũng máu trên đất, tất cả mọi người đều tức giận.

Những con chó quân đội này đã bầu bạn cùng mọi người được một quãng thời gian rồi.

Lại bị giết chết.

Không thể nhãn nhịn được nữa!
Sắc mặt Diệp Quân Lâm bình tĩnh, sự sắc bén lộ rõ trong mắt.

Anh tức giận rồi!!!
Con chó quân đội này với anh mà nói, không khác gì con người.

Đánh chết trước mặt anh, chính là tìm cái chết!

Tiếng súng vang lên khiến những người xung quanh đều kinh động, mọi người rối rít tụ tập đến chỗ này để xem.

Trong nháy mắt đã có trên trăm người rồi.

Mọi người đều tức giận trừng mắt nhìn Đảng Thái Tử bọn họ.

“Các người là ai2”
Tây Phương tức giận nói.

“Nhà họ Cố của Hoa Hải, Cố Hạn VũI Các bạn cổ động viên, gọi một tiếng Thái Tử nào!”
Cố Hạn Vũ đáp lại rất đúng mực.

Ánh mắt sắc bén của hắn liếc nhìn mọi người, lạnh lùng nói: “Được ông Kiều của nhà họ Kiều thuộc hoàng tộc Hoa Hải nhờ vả, đến đón Kiều Nguyên Thu về nhà!”
“Bọn ta đến đón cậu Thu về nhài!
Mọi người đồng loạt hô lên.

Còn có nhóm hộ vệ nửa quỳ ở phía trước, chắp tay hô lên: “Thuộc hạ tới chậm, xin cậu chủ trách phạt!!!”
Hồ Minh Long lộ ra sự sắc bén, tức giận nói: “Tụi mày gặp chuyện lớn rồi! Mau chóng thả người cho bọn tao! Đừng ép bọn tao ra tay!”
Cố Hạn Vũ cũng lạnh lùng nói: “Mau thả người cho tao, sự kiên nhân của tao có hạn!”
Nhìn thấy mấy người Diệp Quân Lâm không có chút động tĩnh nào, Cố Hạn Vũ lạnh lùng nói: “Tao chỉ đếm ba tiếng cho chúng mày!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi