CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Vậy nên hắn muốn giải quyết trong hòa bình.

Tư thế cúi mình của hắn cho thấy rằng hắn đã chịu khuất phục.

Đây là lần đầu tiên Đảng thái tử chịu khuất phục trước người khác, tìm cách giải quyết trong hòa bình.

Kể từ khi thành lập đến nay, Đảng thái tử chưa từng bị đánh bại.

Đây là lân đầu tiên bọn họ không chà đạp người ta xuống mặt đất.

Chỉ riêng lần này họ đã gặp được một đối thủ vô cùng mạnh.

Lần đầu tiên Đảng thái tử Hoa Hải thua cuộc.

Đây là nỗi nhục nhã nhất trong lịch sử của Đảng thái tử từ trước đến nay!
Cũng là nỗi nhục nhã của mỗi người bọn họ.


Thái tử cũng là một người biết thích ứng với hoàn cảnh.

Hắn muốn ổn định đám người Diệp Quân Lâm trước, sau đó mới quay lại Hoa Hải!
Ai ngờ rằng Diệp Quân Lâm hoàn toàn không cho hắn tí mặt mũi nào.

Cố Hạo Vũ cười khổ, nói: “Thưa ngài, đúng là chúng tôi khiêu khích trước, chúng tôi cũng không nên sỉ nhục người phụ nữ của ngài.

Nhưng mà chuyện đời miên là xử lí trong hòa bình thì sẽ sinh lợi! Nhiều bạn còn hơn nhiều thùi”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng cười, nói: “Thật ngại quá, kẻ thù của tao không đến mười nghìn thì cũng phải vài nghìn rồi, không thiếu mấy người chúng mày.”
“Thái độ của ngài có phần hống hách rồi đó?
Tôi đã chịu hạ mình rồi!”
“Hơn nữa, nói về thân phận của chúng tôi, sau lưng mỗi người đều có một gia tộc quyền thế của Hoa Hải, tương lai sẽ là chủ của những gia tộc lớn của Hoa Hải! Thực sự đối đầu với chúng tôi chính là đối đầu với những gia tộc quyền thế của toàn bộ Hoa Hải!”
Cố Hạn Vũ nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.

Nét mặt đám người Đảng thái tử cũng bớt phiền muộn, lần lượt đứng thẳng lưng lên.

Đúng vậy.


Sau lưng bọn họ chính là những thế lực hàng đầu Hoa Hải.

Ai dám đắc tội với Đảng thái tử chứ?
Cho dù đám người Diệp Quân Lâm có mạnh hơn thế nữa cũng không dám động đến Đảng thái tử.

Không cho bọn họ mặt mũi thì cũng phải cho những gia tộc lớn của Hoa Hải một chút sĩ diện chứ.

Diệp Quân Lâm cười: “Vậy nên?”
“Vậy nên ngài phải nể mặt chúng tôi! Chuyện này phải được giải quyết trong hòa bình!”
Cố Hạn Vũ cười nói.

Giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo cảm giác mệnh lệnh không thể làm trái.

Bọn họ không muốn nể mặt thì cũng phải nể!
Thấy Diệp Quân Lâm không lên tiếng, Cố Hạn Vũ tiếp tục nói: “Ngài cũng là anh hùng kiệt xuất một phương, có thêm nhiều bạn không phải tốt hơn sao? Nhất là những gia tộc có quyền thế hàng đầu Hoa Hải chúng tôi, đối với ngài mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại!”
Diệp Quân Lâm cười nói: “Vậy nên, hắn ta có làm nhục vợ tao rồi muốn giết tao hai lần, còn giết cả con chó cưng của tao, còn mày lại muốn giết hết người của cả khu phố này, tao đều phải một mắt nhắm một mắt mở sao?”
“Đúng vậy! Chỉ là hiểu lầm thôi! Không có chuyện gì lớn cả!”
Cố Hạn Vũ cười, nói: “Ngài có hơi hẹp hòi rồi, không phải chỉ là một con chó chết thôi sao? Thế mà cũng mang ra nói được!”
“Nếu tao muốn truy cứu thì sao?”
Diệp Quân Lâm hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi