CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“ẦMI” Lúc này, nghe như sét đánh ngang tai, đất bằng nổi sóng.

Mười mấy các đại gia đều trợn tròn mắt.

Đám võ sĩ cũng há hỗc mồm.

Kameda Ichiro càng chết lặng đi.

Điều gì đang xảy ra ở đây? Các tộc trưởng của những gia đình hàng đầu ở Hoa Hải lại đi gọi một thanh niên trẻ này là “Ngài Diệp.

” Rốt cuộc anh mang thân phận gì??? Quan trọng là trong đó có ông Cố! Nhân vật đứng đầu? Vậy mà cũng khom lưng gập người lễ phép cúi chào! Điêu này thật khủng khiếp.

Cố Hạ Dương quay người ai, chỉ vào mười mấy gia tộc lớn ở đây nói: “Ngài Diệp chưa gặp qua mọi người ỏ đây, để tôi giới thiệu cho ngài một chút!”
“Hoa Hải được mệnh danh là Bách Tộc Lâm Lập, nghĩa là có hàng trăm gia tộc lớn nhỏ tùy theo từng mức độ giai cấp khác nhau.

Tuy rằng hơi cường điệu, nhưng sự thật thì cũng tám chìn phần mười là như vậy! Những người này đều là đứng đầu các gia tộc lớn giàu có!”
Diệp Quân Lâm khẽ gật đầu.


“Nghe cho rõ đây! Vị đang đứng trước mặt các người đây là ngài Diệp, là chủ nhân của chín gia tộc giai cấp hoàng tộc và mười gia tộc giai cấp chuẩn hoàng tộc! Bắt đầu từ bây giờ các người đều phải nghe theo lệnh của ngài Diệp!
Thân phận của cậu ấy các người không thể tưởng tượng ra được đâu!”
Cố Hạ Dương nói.

Mặc dù các gia tộc lớn đều rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng thanh hô: “Xin chào ngài Diệp!
Sau này xin nguyện cống hiến cho ngài!”
Bọn họ không cần phải hỏi đến nguyên nhân.

Cứ nghe theo Cố Hạ Dương là được.

Ngay đến cả Cố Hạ Dương cũng phục vụ cho ngài Diệp.

Bọn họ tính làm cái gì vậy?
Cứ ngoan ngoãn nghe lời không cần biết đúng sai.

“Ngài Diệp, từ nay về sau, hơn một trăm gia tộc lớn ở Hoa Hải chúng tôi đều sẽ nghe theo lên của anh, đương nhiên là trừ nhà họ Chí ra!”
Cố Hạ Dương nói.


Lúc này, nhà họ Chí mới thực sự bị Hoa Hải cô lập.

“ừ”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“A đúng rồi, quên mất luôn chuyện chính.”
Cố Hạ Dương đột nhiên hét lên: “Đó là Kameda lchiro?
“vụt!!” Trong nháy mắt cái tên này được hét lên, Kameda Ichiro không thể kiên trì được nữa, ngã quy xuống đất.

“Rầm…”
Cùng với âm thanh như nước chảy là mà một mùi tanh nồng.

Đáy quần của Kameda Ichiro ướt đẫm.

Anh ta sợ đến mức đi tè trong quần…
Đến ngay cả các võ sĩ phía sau cũng bị dọa cho ướt quần.

Gì mà võ sĩ đạo chứ? Đối diện với thực lực chân chính trước mặt, cũng bị dọa cho đến mức đi tè tại chỗ.

Diệp Quân Lâm đã từng chạm trán với võ sĩ đạo Nhật Bản.

Lúc đó chỉ với một câu nói của kiêu ngạo của Diệp Quân Lâm đã khiến võ sĩ đạo Nhật Bản đó phải kiêng dè – Cái gì mà võ sĩ đạo cơ chứ? Ông đây không ngán nhé! “Nghe nói cậu nợ mà không trả?” Cố Hạ Dương nói, đập đầu gây vừa mới mua xuống đất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi