CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 116

“Không phải, tôi chỉ nghĩ… không công mà lại hưởng lộc, quán này trang trí chắc cũng tốn mấy trăm triệu đúng không? Còn có đủ thứ chi phí khác, tiền thuê mặt bằng,… bỗng dưng để tôi làm ông chủ, tôi không chịu được, tôi vẫn nên làm đầu bếp là được rồi.”

Giang Nghĩa cười: “Mau thu lại mấy câu không có tiền đồ đó lại cho tôi. Nhiếp Tranh, từ nay về sau, ông chính là ông chủ của quán này, đây là lệnh!”

Nhiếp Tranh cảm động rơi nước mắt: “Thuộc hạ tuân lệnh!”

Giang Nghĩa gật đầu: “Tất cả chi phí trang trí, mặt tiền, tiền thuê và tiền nguyên vật liệu của quán ăn này đều tính cho tôi. Ông chỉ cần điều hành cửa hàng tốt nhất theo cách của mình là được, không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc. Nếu ông kiếm được tiền thì giữ lại cho mình, đừng đưa cho tôi.”

“Hơn nữa, tôi sẽ cho ông 30 tỷ tiền vốn, có đủ không?”

“Đủ, quá đủ rồi, tôi cũng không cần nhiều như vậy đâu.” Đời này, Nhiếp Tranh chưa từng thấy nhiều tiền như vậy nên kích động không nói nên lời.

Giang Nghĩa gật đầu: “Đủ là được rồi, câu cuối cùng, sau này đừng gọi tôi là ‘chiến thần’ nữa, cứ gọi tôi là ‘lão đại’ đi.”

“Vâng, lão đại.”

Nhiếp Tranh hỏi: “Lão đại, cậu tốt với tôi như vậy, tôi thật sự không biết làm sao để trả ơn cậu.”

“Muốn trả ơn sao?” Giang Nghĩa ngồi xuống: “Đúng lúc tôi đang đói bụng, ông lấy nguyên liệu có sẵn làm cho tôi một bàn thức ăn để tôi no bụng là đã trả ơn tôi rồi.”

“Ha ha, tôi đi làm ngay!”

Nhiếp Tranh đặt con gái mình trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong đại sảnh, sau đó đi vào bếp sau nấu ăn.

Trong khi ông ta đang nấu ăn, Nhiếp Khương chớp mắt nhìn chằm chằm Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa cười hỏi: “Cháu đang nhìn gì thế?”

“Cháu đang xem thử chú có phải có siêu năng lực không.”

“Ồ? Tại sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì ba cháu đã rất lâu rồi chưa từng cười. Nếu chú có thể làm ba cháu cười, vậy thì chú chắc chắn có siêu năng lực rồi.”

Giang Nghĩa nghe xong thì cảm thấy có chút chua xót.

Anh lặng lẽ nhìn Nhiếp Tranh đang bận rộn ở bếp sau, có thể hiểu được bao nhiêu năm qua người đàn ông này đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.

“Khương, cháu yên tâm đi, sau này ba cháu sẽ cười suốt thôi.”

“Có thật không ạ?”

“Thật chứ, chú hứa với cháu sẽ sử dụng siêu năng lực của mình để làm cho ba cháu mỉm cười.”

“Cảm ơn chú ạ.”

……

Bận rộn cả một ngày trời mới về nhà, Giang Nghĩa vừa vào cửa đã thấy mẹ vợ Tô Cầm đang ngồi trên ghế sô pha viết gì đó.

Đinh Thu Huyền ngồi bên cạnh đưa ra ý kiến.

Giang Nghĩa tò mò đi tới hỏi: “Mẹ, Thu Huyền, hai người đang nghiên cứu gì vậy?”

Đinh Thu Huyền nói: “Không phải sắp đến sinh nhật của bà ngoại rồi sao, mẹ con em đang chuẩn bị sinh nhật cho bà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi