CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1165

Giang Nghĩa xua tay: “Không cần xin lỗi, loại chuyện này người bình thường cũng sẽ không chọn tin tưởng, ông không sai. Huống chi, ông chủ động đứng ra đỡ đạn thay tôi, đã khiến tôi rất cảm động rồi.”

Kỳ Chấn thở dài: “Dùng người không nghi người, đã nghi thì không dùng, suy cho cùng vẫn là lỗi của tôi. Có điều anh yên tâm, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ không có một chút nghi ngờ nào về anh nữa, tuyệt đối sẽ không do dự mà đứng ở đằng sau anh.”

“Vậy, tôi nói tiếng cảm ơn trước.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Trải qua chuyện lần này, vị trí giám đốc thu mua của Giang Nghĩa coi như hoàn toàn không thể lung lay rồi.

Lần này, những tên tay sai của Viên Triệu Hào ở trong công ty đều không vui rồi, lợi ích của bọn họ đều chịu tổn thất rất lớn.

Tuy cái bẫy lần này nhằm vào Giang Nghĩa bị phá giải, nhưng mặt biển nhìn như tĩnh lặng, trên thực tế ở sâu bên trong đang cuồn cuộn sóng ngầm, chỉ cần lần nào Giang Nghĩa hơi không chú ý, chắc chắn sẽ bị cuốn vào, chết không chỗ chôn thây!

Sau khi xử lý xong việc, Giang Nghĩa không tiếp tục ở lại công ty nữa, mà chọn về nhà.

Tâm trạng ngày hôm nay khá tốt.

Dù sao, vừa phá được cái bẫy của Viên Triệu Hào vừa giúp công ty kiếm được một khoản lớn, thể hiện năng lực của mình, là con người đều sẽ vui vẻ.

Về đến nhà, đỗ xe xong.

Đinh Thu Huyền vừa đi về phía cửa nhà, vừa đang suy nghĩ có nên nói với vợ Đinh Thu Huyền chuyện liên quan tới ‘công việc mới’ của mình hay không.

Nếu nói với Đinh Thu Huyền bây giờ anh là giám đốc thu mua của Star Jewelry, đoán chắc cô cũng sẽ yên tâm rất nhiều nhỉ?

Đang suy nghĩ, anh đã đi tới cửa nhà, kết quả lại nhìn thấy trên sô pha trong nhà có một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi ngồi đó, tóc vuốt ngược, mặc vest chỉnh tề.

Đinh Thu Huyền ngồi ở trên sô pha bên tay trái của anh ta.

Người đàn ông tóc vuốt ngược cười xấu xa dùng răng ngoạm một miếng táo, đưa về phía Đinh Thu Huyền: “A ~ ~ Há miệng.”

Đinh Thu Huyền rất phản cảm mà tránh ra một bên, nhìn ra được sự căm ghét của cô đối với người đàn ông trước mắt, nhưng lại không trực tiếp nói ra.

Giang Nghĩa cất bước đi tới.

Tiếng bước chân đã thu hút sự chú ý của mấy người bên trong, Đinh Thu Huyền vừa nhìn thấy Giang Nghĩa thì thở phào, giống như nhìn thấy cứu tinh, cô đứng dậy đi tới.

“Chồng, anh về rồi.”

Gọi rất ngọt ngào.

Đặc biệt là một tiếng ‘chồng’ này càng cố tình nhấn mạnh, cố ý để người đàn ông trên sô pha nghe rõ ràng.

Rất rõ ràng, một tiếng này đã chọc giận người đàn ông đó.

Anh ta đánh giá Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: “Yo, Thu Huyền, đây là ông chồng ở rể trong truyền thuyết đó của cô sao? Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay để tôi gặp được rồi.”

Lời này nói kiểu rất thiếu đòn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi