CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1238

Một bữa ăn đang tốt đẹp, bởi vì sự quậy phá của Đinh Hồng Diệu, làm cho không có tâm trạng ăn cơm.

Đinh Nhị Tiến đặt đũa xuống, gần như muốn phát hỏa, nhưng cũng không tìm ra lý do để xả.

Ông ta phải mắng kiểu gì?

Người ta mời Vu Sùng Lâu tới, đó là chuyện tốt, vì chuyện này mà mắng người ta, không có đạo lý!

Càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức.

Lúc này, tiếng bước chân cộp cộp truyền tới, Vu Sùng Lâu đi lên sân khấu của khách sạn, bắt đầu hát kịch hoàng mai.

Không thể không nói, kịch của Vu Sùng Lâu, thật sự là hay!

Mọi người nghe tới si mê, lũ lượt vỗ tay khen, cả đời này có thể nghe tại chỗ kịch của Vu Sùng Lâu, đáng rồi, đáng rồi!

Trong lòng Đinh Nhị Tiến không làm sao vui nổi.

Vu Sùng Lâu là diễn viên do Đinh Hồng Diệu mời tới, ông ta hát càng hay, vậy thì càng làm mát mặt Đinh Hồng Diệu, Giang Nghĩa càng không bì được.

Vốn bữa tiệc tối nay là muốn khoe Giang Nghĩa, kết quả lại để Đinh Hồng Diệu chiếm, như này là sao chứ?

Vậy nên, tuy Đinh Nhị Tiến rất thích Vu Sùng Lâu, nhưng hôm nay lại không vui nổi.

20 phút sau, cuối cùng Vu Sùng Lâu đã hát xong đi xuống nghỉ ngơi rồi.

Thông qua tiếng vỗ tay nhiệt liệt đó thì cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, cảm thấy mọi người rất thích người diễn viên kịch nổi tiếng này.

Lúc này, Đinh Hồng Diệu cười như không cười nhìn Đinh Nhị Tiến, hỏi: “Chú ba, như thế nào ạ?”

Đinh Nhị Tiến hừ lạnh một tiếng: “Tạm.”

“Tạm ư? Ha ha, khẩu khí này của chú ba có hơi lớn quá rồi? Thầy Vu người ta là diễn viên hát kịch số một của kịch hoàng mai, ở trong miệng chú lại chỉ ‘tạm’?”

Đinh Nhị Tiến bị hỏi không có lời để nói, dứt khoát xoay đi không quan tâm anh ta nữa.

Đinh Hồng Diệu lại quay mặt nhìn sang Giang Nghĩa, hỏi: “Giang Nghĩa, chuyện ba cậu thích kịch hoàng mai cậu chắc sẽ không không biết đâu nhỉ?”

Giang Nghĩa mặt không cảm xúc nói một chữ: “Biết.”

Một chữ này vừa nói ra, mọi người đều khẩn trương rồi, đây không phải là nhảy vào bẫy hay sao?

Đinh Hồng Diệu nói: “Nếu đã biết, vậy cậu không nên mời diễn viên kịch hát một vở cho ba cậu sao? Sao hả, mời không được diễn viên kịch, hay là căn bản quên rồi?”

Quả nhiên là một cái bẫy lớn.

Mọi người đều lắc đầu thở dài, mặc kệ Giang Nghĩa trả lời như nào, đều thua chắc rồi.

Haizz, Giang Nghĩa khá lợi hại, nhưng so với Đinh Hồng Diệu, vẫn kém một chút, căn bản không phải là đối thủ của người ta, tùy tiện thì trúng chiêu của người ta.

Giang Nghĩa ngẩng đầu khẽ mỉm cười: “Nói ra cũng khéo, tôi cũng tìm một diễn viên kịch hát kịch hoàng mai cho ba tôi.”

“Ổ? Vậy sao?” Đinh Hồng Diệu cười như không cười mà hỏi: “Diễn viên kịch nào?”

Đây lại là một cái bẫy.

Mặc kệ diễn viên kịch mà cậu mời là ai, cũng không thể giỏi hơn Vu Sùng Lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi