CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1256

Một câu này, hoàn toàn chọc giận Giang Nghĩa, chạm đến vảy ngược của Giang Nghĩa.

Trong tất cả các loại khiêu khích, Giang Nghĩa ghét nhất là có người dùng Đinh Thu Huyền để uy hiếp anh.

Đáng giận, đáng giận.

Trên người Giang Nghĩa tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm, Đinh Thu Huyền chỉ ngồi bên cạnh Giang Nghĩa, cũng có thể cảm giác được lạnh căm căm, đó là khí thế của chiến thần Tu La đã chém giết trăm ngàn kẻ địch tích lũy được.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi đứng lên, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Hầu Dương.

Tức khắc, Hầu Dương cảm thấy áp lực gấp đôi.

Tuy rằng Giang Nghĩa không nói một câu nào, nhưng Hầu Dương đã sợ tới mức bắt đầu run rẩy, con dao trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Ông ta dùng sức nắm chặt, hét lên: “Mẹ nó, còn dám trừng mắt với ông à?”

Hầu Dương giơ dao lên.

“Hôm nay ông sẽ dạy mày, nên làm người thế nào!”

Ông ta cầm dao đâm về phía Giang Nghĩa, nhưng không đợi ông ta bước tới, đã cảm thấy dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn, ngay sau đó, cổ họng có vị ngọt, phụt ra một mồm máu tươi!

Keng, con dao rơi xuống đất.

Đôi tay Hầu Dương che bụng lại quỳ xuống, đau đến nỗi một câu cũng không nói được.

Giang Nghĩa vừa chuẩn bị đấm thêm phát thứ hai, Đinh Thu Huyền túm tay anh, khẽ lắc đầu.

Đây là nhà của bọn họ, không phải lò sát sinh, cố gắng không ra tay ở nhà, cũng đừng để trong nhà có máu.

Giang Nghĩa phun ra một câu.

“Cút.”

Đơn giản một chữ, lại như trọng lượng của ngàn quân.

Tên thư ký kia không rảnh để ý đến Hầu Dương, sợ tới mức vội vàng mở cửa, như con thỏ vắt chân lên cổ mà chạy, tên Giang Nghĩa này quả thật không phải người, chính là một tên ma quỷ, tốc độ và sức mạnh kia, quả thật quá kinh khủng.

Thân thể gầy yếu kia của thư ký, một đấm thôi có lẽ là chết luôn rồi.

Hầu Dương gian nan đứng lên, run rẩy đi ra cửa, nửa câu cũng không dám nói.

Thật đáng sợ, lần đầu tiên ông ta gặp phải người đàn ông đáng sợ như vậy, thật sự là không phải con người, đó là Tu La tới từ địa ngục, kh ủng bố khiến người ta sợ hãi.

Tiễn đi hai tên phiền toái này, Giang Nghĩa nhẹ nhàng thở ra.

Cúi đầu vừa thấy, trên bàn vẫn còn quà tạ lỗi.

Anh mỉm cười đẩy cái hộp đến cho Đinh Thu Huyền: “Vợ à, bộ sang sức này rất đẹp, nếu không em đeo thử đi?”

Đinh Thu Huyền trừng anh một cái: “Em không cần, nghĩ đến hai kẻ ghê tởm kia, cả người em đã không thoải mái. Anh mau trả nó lại cho Trang sức Mạc Bắc, ngay cả một giây em cũng không muốn nhìn thấy nữa.”

“Ok, anh sẽ trả lại theo ý của em.”

Bên kia, Hầu Dương ra tới cửa, mới xấu hổ phát hiện, thư ký đáng chết kia đã lái xe đi trước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi