CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1402

“Giải thích cái gì? Bác Dương, cậu tốt xấu gì cũng là người học y, chút nguyên lý này cũng không hiểu sao? Mẹ cậu có thể chất gì, Quyết Minh Tử là thuốc gì, bà ta có thể sử dụng được sao?”

Tay của Trịnh Bác Dương siết thành nắm đấm: “Mẹ tôi không thể dùng Quyết Minh Tử, vậy ông còn nói cái gì mà dùng chiêu hiểm, lấy độc trị độc?”

“Tôi nói cái gì cậu tin cái đó sao?” Thạch Khoan lạnh lùng nói: “Vậy tôi nói tôi là phật Thích Ca chuyển thế, cậu tin không?”

Cưỡng từ đoạt lý.

Mồm miệng tép nhảy.

Nghe thấy loại lời này, Trịnh Bác Dương cũng không chịu được nữa, gầm lên: “Thạch Khoan đồ khốn, tôi và ông không thù không oán, tại sao ông muốn hại tôi? Tôi liều với ông!”

Còn chưa đợi anh ta động thủ, hai vệ sĩ ở đằng sau lập tức đi tới ấn chặt Trịnh Bác Dương.

Một sinh viên đại học như anh ta sao có thể là đối thủ của hai vệ sĩ thân hình lực lưỡng chứ? Bị ghì chặt, không có cách nào hết.

Thạch Khoan lắc đầu: “Tôi cũng là hết cách, cậu đừng trách tôi.”

Trịnh Bác Dương gầm lên: “Hết cách ư? Ông rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu ông muốn tiền, tôi không có!”

Tiền sao?

Thạch Khoan đã cười: “Tôi biết cậu không có tiền, nhưng cậu có một cơ thể rất tốt.”

Khựng lại một chút, ông ta tiếp tục nói: “Bác Dương, tôi nói thật với cậu, tôi quả thật có cách cứu mẹ cậu, khiến bà ta hoàn toàn thoát khỏi sự dày vò của căn bệnh.”

Trịnh Bác Dương căn bản không tin: “Đã là lúc nào rồi, ông còn nói mấy lời nhảm nhí này? Ông cho rằng tôi sẽ còn tin ông sao?”

Thạch Khoan nói: “Mẹ cậu bị căn bệnh nan y quấn thân, đó là vì lá lách của mẹ cậu xảy ra vấn đề. Bác Dương, chỉ cần cậu chịu hiến thân, lấy lá lách của cậu thay cho mẹ cậu, bà ta không phải có thể sống rồi sao?”

“Cái này…”

Đây hình như thật sự là một cách, chỉ là phẫu thuật thay lá lách rất khó, không phải chuyện mà người bình thường có thể làm.

Có điều, nếu là Thạch Khoan, vậy nói không chừng thật sự có thể.

Nhưng Thạch Khoan còn có thể tin được sao?

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Thấy Trịnh Bác Dương do dự, Thạch Khoan tiếp tục nói: “Tôi cũng nói rõ với cậu, tôi đối với cậu như vậy, là nhìn trúng một vài cơ quan trong cơ thể của cậu, muốn lấy ra thay cho bệnh nhân vip của tôi.”

“Nhưng tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, không thể làm việc trái pháp luật, vậy nên tôi không thể vô duyên vô cớ giết cậu, cưỡng chế lấy đi nội tạng của cậu.”

“Vậy nên tôi…” Thạch Khoan nhìn Trịnh Bác Dương, mỉm cười: “Vậy nên tôi ép cậu vào con đường cùng này, khiến cậu không thể không nghe lời của tôi.”

Thạch Khoan đưa ra hai ngón tay: “Trịnh Bác Dương, bây giờ cậu có hai con đường có thể đi.”

“Thứ nhất, giương mắt nhìn mẹ cậu chết, sau đó cậu vì cho mẹ uống sai thuốc trở thành hung thủ giết người, bị tuyên án tử hình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi