CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1477

Ông ta cực kỳ cẩn thận, ngay từ đầu đã chuẩn bị chiêu sau.

Thạch Khoan không có trực tiếp đi tới cổng kiểm tra, mà đi vào nhà vệ sinh, ở trong nhà vệ sinh gặp mặt với thế thân của ông ta, đổi quần áo của ông ta cho thế thân, còn bản thân thì mặc đồ của nhân viên vệ sinh.

Thế thân rời đi trước, sau đó Thạch Khoan mới rời đi.

Khi thế thân tới cổng kiểm tra thì bị cảnh sát chặn lại, Thạch Khoan thì đường hoàng chuồn đi từ dưới mí mắt của cảnh sát.

Đợi khi Tạ Mạnh Trí phát hiện mắc bẫy, phong tỏa sân bay thì Thạch Khoan sớm đã chuồn mất rồi.

Thạch Khoan, còn gian xảo hơn hồ ly.

Cho dù tới mức cùng đường, vẫn có thể duy trì bình tĩnh, lợi dụng thế thân đã sắp xếp sẵn cứu bản thân một mạng.

Chỉ cần tối nay thuận lợi ra khỏi khu Giang Nam thì có thể thông qua sân bay của thành phố Hồng Sơn bay ra nước ngoài.

Lúc đó, cảnh sát có muốn thực hiện bắt giữ đối với ông ta là rất khó.

Đặc biệt là loại lão hồ ly như Thạch Khoan, nếu bạn để ông ta trốn ra nước ngoài, ha ha, cả đời này đừng hòng bắt được ông ta nữa.

Xe tiếp tục chạy.

Thạch Khoan thở một hơi dài, để gió lạnh thổi vào mặt của mình, bình tĩnh suy nghĩ tiếp theo thì phải làm gì.

Tuy ông ta thoát rồi, nhưng con trai lại bị bắt rồi.

Ông ta chỉ có một đứa con trai này, không thể từ bỏ không lo; điều khiến ông ta buồn hơn là phi vụ lớn đến từ thủ đô cũng hỏng rồi.

Vị nhân vật lớn đó đoán chắc cũng sẽ không liên quan tới ông ta nữa!

“Sự việc đã đến nước này, chỉ có thể dựa vào chính mình cứu con trai ra.” Thạch Khoan tự lẩm bẩm.

Lúc này, chiếc xe cứ chạy, xung quanh trở nên dần phồn hoa, người dần dần nhiều lên.

Lông mày của Thạch Khoan nhíu mày, cảm thấy không đúng.

“Tài xế, tuyến đường này của cậu không đúng?”

“Sao lại không đúng?”

“Tôi muốn tới thành phố Hồng Sơn, cậu nên chạy từ phía trung tâm thành phố, nên là càng lái càng hẻo lánh, càng lái người càng ít mới đúng. Sao bây giờ người còn nhiều hơn? Cậu đang cho tôi đi đường vòng?”

Tài xế bật cười: “Ông Thạch, tôi không có cho ông đi đường vòng, tôi ngược lại là đang cho ông đi đường tắt.”

“Cậu bớt bịa! Cậu cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi hay sao?” Đột nhiên, Thạch Khoan bị dọa giật mình, gầm lên với tài xế: “Cậu vừa rồi gọi tôi là gì?”

“Ông Thạch.”

“Cậu sao lại biết tôi họ Thạch?”

Tài xế không lên tiếng, chỉ đang cười xấu xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi