CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 1710

Phải biết rằng, một quyền này của anh ta ngay cả trâu cũng có thể bị đánh chết, nhưng bây giờ thế mà không đánh được hai ngón tay của Giang Nghĩa.

Ai mạnh ai yếu, nhìn là hiểu ngay.

Đàm Quốc Đống thu nắm tay về, vấn rất không phục, muốn tiếp tục xuất quyền.

Kết quả không đợi anh ta động thủ, Giang Nghĩa nhàn nhạt nói một câu: “Khuyên anh tốt nhất nên bỏ cuộc. Tiếp theo anh muốn sử dụng một chiêu giả gạt tôi né sang bên trái, sau đó đánh một quyền thật vào thẳng ngực tôi. Nhưng ngay lúc anh sử dụng chiêu giả, tôi đã đánh anh ngất xỉu rồi…

Này…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đàm Quốc Đống sợ choáng váng, trực tiếp đứng lên, đồng tử mở lớn nhìn Giang Nghĩa, giống như là đang nhìn yêu quái.

“Anh là người hay quỷ?”

Đàm Quốc Đống khó mà tin được, suy nghĩ trong lòng mình thế mà hoàn toàn bị đối phương đoán được.

Anh ta còn chưa ra tay, đã bị bắt bài?

Giang Nghĩa cười nhẹ, nói: “Kỳ thật rất đơn giản, mặc dù anh rất mạnh, nhưng vấn đề cũng rất rõ ràng. Tất cả huấn luyện mà anh trải qua đều quá chính quy, đâu ra đấy, chiêu thức rõ ràng, tôi chỉ nhìn anh thủ thế là biết anh muốn làm động tác nào.”

“Thậm chí chỉ cần nhìn độ nghiêng của cơ thể anh, là biết được suy nghĩ của anh.

Giao thủ với người như anh vô cùng đơn giản, bởi vì ký ức cơ bắp của anh không cho phép anh biến hóa bất kỳ chiêu thức nào, rất dễ dàng chế ngự.”

Đàm Quốc Đống nuốt nước miếng.

Mẹ ơi.

Mạnh!

Đàm Quốc Đống luyện tập chiêu thức các môn phái, cao thủ đã từng gặp không đến trăm người cũng có chín mươi, nhưng chưa từng gặp được bất kỳ ai có thực lực sâu không lường được như Giang Nghĩa.

Người đàn ông này quả thật là một con quái vật!

Đàm Quốc Đống rất cung kính khom người thật sâu, thay đổi thái độ kiêu ngạo trước đó, khách khách khí khí nói: “Anh Giang tài nghệ phi phàm, tôi múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Giang Nghĩa mỉm cười nói: “Giao lưu mà thôi, không cần để trong lòng.”

Nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, vẻ mặt Thường Hướng Đông ngờ ngệch, vừa rồi không phải còn giương cung bạt kiếm, người chết ta sống sao? Sao chớp mắt đã tương kính như tân rồi?

Thái độ biến hóa không khỏi quá nhanh rồi chứ?

Loại chuyện giữa các võ giả như này, Thường Hướng Đông căn bản không hiểu nổi.

Nhưng mà, này cũng không trở ngại sự sùng bái của anh ta đối với Giang Nghĩa.

Có thể nói mấy lời đã thu phục con mãnh thú Đàm Quốc Đống này trở nên dễ bảo, này há mà người bình thường có thể làm được?

Giang Nghĩa, thần!

Lúc này, Đàm Quốc Đống lấy từ trong ngực ra một cái nhân đưa cho Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa nhận lấy rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

Đàm Quốc Đống nói: “Cậu lần trước nhắc đến trong điện thoại với ông nội tôi, muốn ông nội công nhận thân phận địa vị của cậu ở khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc. Chiếc nhân này, chính là công nhận đối với cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi