CHIẾN THẦN TU LA

Chương 1831

Anh truy hỏi: “Nên, ông có hận cô ta không?”

Hận không.

Xin hãy bỏ chữ không ‘ kia đi!

Socrates nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đàn bà đê tiện kia lừa tình cảm của tôi, lợi dụng sự chất phác, lương thiện của tôi để làm chuyện xấu, sao tôi có thể không hận cô ta?”

Bạch Dương ở bên cạnh nghe mà ngượng ngùng đến mức sắp mắc bệnh ung thư rồi.

Mặc dù Laura không phải là người tốt nhưng hình như ông không hề phù hợp với bốn chữ chất phác, lương thiện?

Không phải do thèm khát người ta nên mới trúng kế hả?

Giang Nghĩa nói tiếp: “Vậy ông có muốn báo thù cô ta không?”

“Muốn!”

Socrates nói một cách vô cùng chắc chắc: “Lúc nào tôi cũng muốn báo thù cô ta, nhưng không có cách nào, ở Thủ Đô tôi không có thế lực, thêm nữa còn có tiếng xấu, đừng nói đến chuyện báo thù Laura, cho dù muốn tiếp tục ở Thủ Đô cũng không được, ngày nào cũng có người đến đập phá, bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.”

Giang Nghĩa nghe xong, giơ một ngón tay lên, nói: “Vậy trước khi ông rời khỏi đây, có muốn giúp tôi một chuyện nhỏ không, giết chết nhuệ khí của Laura, trút giận cho ông.

“Có chuyện tốt như vậy sao? Đương nhiên tôi sẽ đồng ý!”

Giang Nghĩa nói: “Được, vậy tôi nói thẳng luôn. Socrates, ông có biết vụ tai tiếng liên quan đến việc cậu chủ nhà họ Mạc dùng tiền quyên góp để bao gái không?”

Vừa nghe đến đây, Socrates bật cười.

“Đương nhiên là biết.”

“Cái tên ngốc Mạc Nguyên kia, bị Chung Uyển Tuyên xoay vòng vòng, haha.”

“Ai bảo lần trước cậu ta đánh tôi, hừ, đáng đời!”

Giang Nghĩa vừa nghe là biết có chiêu trò, thực ra ngay cả Giang Nghĩa cũng chỉ biết người phụ nữ kia tên là ‘Tuyên Tuyên, còn Socrates lại biết cả tên họ của đối phương.

Điều này chứng tỏ có vấn đề.

Anh hỏi: “Thế nào, ông biết cô gái tên Chung Uyển Tuyên kia sao?”

Socrates cười: “Đương nhiên là biết, người quen cũ! Không giấu gì anh, lúc trước tôi với cô ta là cánh tay trái cánh tay phải của Laura, cô ta phụ trách tìm kiếm những con rùa vàng, tôi phụ trách tán gái, hai chúng tôi hợp tác, đó là nam nữ đều ăn!”

Giang Nghĩa ngượng ngùng cúi đầu.

Chuyện này có gì đáng để khoe khoang?

Rất vinh quang sao? Tại sao Socrates lại có biểu cảm vô cùng vui sướng, vô cùng tự hào?

Giang Nghĩa tiếp tục hỏi: “Vậy ông có cách liên lạc với cô ta không?”

“Không có. Mặc dù chúng tôi rất thân thiết, nhưng không có bất kỳ phương thức liên lạc nào. Laura nghiêm cấm tất cả những người dưới chướng liên lạc với nhau, tất cả đều phải nghe theo sự điều động của cô ta, ham muốn khống chế của người phụ nữ kia rất mạnh.”

Điều này Giang Nghĩa đã có một trải nghiệm sâu sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi