CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 205

Lần này, xem như là Triệu Sơn Lĩnh đã đá vào tấm sắt rồi.

“Anh rể, anh rể, anh đừng có đưa em đến đó mà, em biết em sai rồi.”

“Thật ra cũng không phải là do em chủ động muốn đến đây gây chuyện đâu, là có người nhét phong bì cho em, muốn em làm như vậy đó.”

Giang Nghĩa nhíu nhíu mày, nói vài câu ở bên tai Diêm Quan Vũ.

Diêm Quan Vũ gật đầu nói với cấp dưới: “Đè cậu ta lại cho tôi, để tôi tự mình tra hỏi. Triệu Sơn Lĩnh, tôi khuyên cậu nên thành thật nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, nếu không, cậu cứ đợi ngày ngồi xổm ở trong tù đi.”

Triệu Sơn Lĩnh gật đầu, một chữ cũng không dám nói lung tung.

Lúc đến đây còn diễu võ dương oai, đắc ý ghê gớm, lúc này lại nhát gan giống y như là một con chim cút.

Diêm Quan Vũ chắp tay với Giang Nghĩa: “Vậy để tôi đi thẩm vấn cái tên ngông cuồng này đã.”

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Diêm Quan Vũ sai người kéo Triệu Sơn Lĩnh đi khỏi, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều trợn mắt há hốc mồm.

Nguy cơ cứ được giải trừ như thế hả?

Các phóng viên đều sửng sờ trước cảnh tượng này, cho dù là ai cũng không nghĩ tới sự việc lại phát triển đến bước này.

Vốn dĩ cho rằng lễ khai trương trở thành lễ bế mạc, không nghĩ tới tình thế thay đổi, chuyện có thể trôi qua đơn giản như vậy.

Tất cả mọi người đều đang suy đoán rốt cuộc là Giang Nghĩa có thân phận gì.

Phó sở trưởng Diêm đối xử với anh lại lịch sử như thế.

Trình Đan Đình cũng có chút bất ngờ, cô ta không biết thân phận thật sự của Diêm Quan Vũ, lúc đầu còn tưởng chỉ là một người bạn bình thường của Giang Nghĩa, không nghĩ tới thân phận lại cao quý như thế.

Cô ta đi đến bên cạnh Giang Nghĩa, cố tình nhéo anh một cái.

“Hay quá nha, mời một người lợi hại như vậy mà cũng không nói với tôi một tiếng, làm phí công tôi phải lo lắng.”

Giang Nghĩa cười cười: “Tiếp tục lễ khai trương thôi.”

Trình Đan Đình bước tới trước mặt đám người, cất giọng nói: “Khúc nhạc dạo đầu lúc nãy cứ để cho nó qua đi, bây giờ tiếp tục lễ khai trương, mời mọi người vào trong ngồi.”

Quay đầu lại, Trình Đan Đình làm một tư thế “mời” với Bách Niên.

Bách Niên lạnh lùng cười, cất bước đi vào trong đại sảnh.

Đây là một đại sảnh tương tự như một nhà hát, được dành riêng để tổ chức các buổi họp báo và các buổi trao giải khác.

Chi phí tương đối cao.

Trình Đan Đình cố ý dẫn người vào đây, cũng sắp xếp vị trí cho từng người.

Có rất nhiều thứ chỉ dựa vào lời nói không thì không có lợi ích gì, để cho mọi người nhìn thấy đồ vật thực tế thì mới có thể cảm nhận được sự lợi hại của giải trí Ức Châu.

Quả nhiên, sau khi giới truyền thông nhìn thấy đại sảnh cao cấp tráng lệ như thế, có một loại cảm giác như ở trong hoàng cung, đồng thời, còn chuẩn bị đồ uống và điểm tâm cho mọi người.

Cao quý mà không mất đi vẻ ấm áp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi