CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 270

Không ngờ hôm nay lại có thể gặp người quen cũ ở đây.

Giang Nghĩa vui mừng đứng dậy chào hỏi: “Dì Lan về rồi ạ?”

Nhậm Chỉ Lan cười đáp: “Ừ, dì về từ hôm qua, hôm nay tới đây xem.”

Giang Nghĩa biết Nhậm Chỉ Lan đang nhớ đến ba Giang Hàn Phi.

Đây là nơi trước khi ba mất tích thích đến nhất. Giang Nghĩa ôm nỗi vấn vương với ba mà tới, tin rằng mục đích Nhậm Chỉ Lan đến đây cũng giống vậy.

Hôm qua vừa về nước, hôm nay đã tới đây.

Có thể thấy đã nhiều năm trôi qua, dù Nhậm Chỉ Lan đã kết hôn sinh con, nhưng tình yêu bà dành cho Giang Hàn Phi vẫn chưa bao giờ phai nhạt.

Hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thềm, trò chuyện với nhau.

Nhớ lại chuyện xưa.

Kể về hiện tại.

Tưởng tượng về tương lai.

“Hàn Phi… Vẫn chưa có tin gì về ba cháu à?”

“Vâng, giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, cháu cũng không biết ông ấy đã đi đâu”

““

Khuôn mặt Nhậm Chỉ Lan đầy vẻ thất vọng.

Giang Nghĩa nở nụ cười: “Dì Lan, bây giờ dì làm nghề gì?”

“Dì ư? Dì đang làm giáo viên diễn xuất.

Mấy năm nay dì làm việc ở nước M, dạy các nghệ sĩ mới về diễn xuất.”

Giang Nghĩa vui mừng khôn xiết, công †y anh đang thiếu giáo viên dày dặn kinh nghiệm như này!

“Dì Lan, bây giờ dì về nước đã tìm được việc chưa?”

“Tìm được rồi.”

“ồ.” Giang Nghĩa hơi thất vọng: “Công ty nào vậy ạ?”

“Giải trí Bách Khoa.”

Lòng Giang Nghĩa lộp bộp, không vui cho lắm.

Giải trí Bách Khoa.

Đó là công ty Giang Nghĩa đang muốn đối phó, là công ty mà Giang Nghĩa muốn thay thế bằng mọi cách, tại sao lại là nó chứ?

Giang Nghĩa cảm thấy hơi đắng cay, anh cười nhẹ hỏi: “Dì Lan, sao dì lại đến Bách Khoa?”

“Nói thật với cháu, vì Bách Khoa cho chồng dì một hợp đồng rất hậu hĩnh để ông ấy về nước quay phim. Dì về đây cùng ông ấy nên thuận tiện làm giáo viên diễn xuất cho Bách Khoa luôn.”

“Chồng dì là đạo diễn ạ?”

“Ừm”

Giang Nghĩa lắc đầu bất lực, vậy xem ra có thể sau này anh phải đối đầu với vợ chồng Nhậm Chỉ Lan rồi.

Đây là điều mà anh rất không muốn thấy.

Đang nghĩ đến đây, bỗng mấy người đàn ông nói với Giang Nghĩa và Nhậm Chỉ Lan: “Tránh ra, tránh ra, chúng tôi cần dùng nơi này.

Giang Nghĩa sửng sốt: “Đây là nơi công cộng, tại sao tôi phải đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi