CHIẾN THẦN TU LA


Còn chưa nói xong.

Chỉ thấy một luồng gió xoẹt qua, cũng không nhìn thấy Giang Nghĩa có hành động gì, năm tên bảo vệ đồng thời ôm bụng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ.
Đây cũng là do thể chất của bọn họ đủ mạnh, nếu như đổi thành người bình thường, sớm đã bị ngất xỉu rồi.

Nắm đấm của Giang Nghĩa cũng không phải là ăn chay.

Thạch Khoan trong lòng rất kinh ngạc, chỉ biết y thuật của Giang Nghĩa cao siêu, thực sự không ngờ đến thân thủ của anh cũng khá như vậy.
Lúc này, cơn tức từ trong lòng người phụ nữ phía sau Giang Nghĩa chuyển thành ác độc mà sinh ra sự gan dạ.

“Thạch Khoan, ông dám qua cầu rút ván, sử dụng vũ lực với tôi?”
“Được, ông bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!”

Cô ta quay người lớn tiếng nói với tất cả các bác sĩ có mặt ở đó: “Nói với mọi người một chuyện, Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh, người mà mọi người vẫn cho là chính nhân quân tử, thực ra đều là ngụy quân tử!”
“Con trai tôi vốn không có bệnh tật gì, là do tôi nhận của bọn họ 150 triệu, đồng ý phối hợp với bọn họ diễn kịch.”
“Vì vậy mới để cho con trai tôi không có bệnh giả vờ bị bệnh, cố ý khiến cho bác sĩ Tân Uẩn xấu hổ, khiến cho Tân Uẩn trở thành trò cười cho mọi người.”
“Sau đó, chỉ cần Thạch Văn Bình tùy tiện cho con trai tôi uống gì đó, cho dù là nước trắng cũng có thể “chữa khỏi” bệnh cho con trai tôi.

Như vậy có thể giẫm đạp lên vị trí của nhà họ Tân, giúp danh tiếng của Thạch Văn Bỉnh nổi hơn!”
Một màn này bị vạch trần ra thật sự quá tàn nhẫn.

Âm mưu của hai ba con nhà họ Thạch bị vạch trần sạch sẽ, không còn che giấu chút gì.

Ba chữ ngụy quân tử, đã khắc sâu lên xương sống của ba con nhà họ Thạch, đời này kiếp này đều bị người khác phỉ báng!
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

“Hóa ra là như vậy?”
“Tôi đã nói rồi, bác sĩ Tân, nữ hoa đà sao có thể không nhìn ra được bất kỳ triệu chứng nào chứ, quá bất thường.

Hóa ra là không có bệnh mà giả vờ có bệnh, như vậy thì ai khám ra chứ?”
“Còn có Thạch Văn Bỉnh, ba của cậu ta không chữa được mà cậu ta có thể chữa được? Suýt nữa tôi đã tin rồi.”
“Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh đúng là ngụy quân tử, đúng là kẻ tiểu nhân!”
Ba con nhà họ Thạch bị mọi người chửi mắng, danh tiếng bao nhiêu năm vất vả kinh doanh mới có được, trong một đêm hoàn toàn lật đổ.

Vốn dĩ muốn khiến cho Tân Uẩn thân bại danh liệt, để danh tiếng nhà họ Tân bị quét sạch.


Kết quả lợn lành chữa thành lợn què, nhà họ Thạch bọn họ trở thành người bị hại lớn nhất.

Haha, đúng là châm biếm mà!
Thạch Khoan nổi giận, chỉ vào người phụ nữ nói: “Mọi người yên tĩnh, tôi thề tuyệt đối không làm chuyện bỉ ổi, đê tiện như vậy, những điều này đều là do cô ta bịa đặt!”
Thạch Khoan cười khẩy nói: “Tôi biết rồi, cô chắc chắn là kẻ lừa đảo mà Tân Uẩn, Giang Nghĩa sắp xếp, phối hợp với bọn họ diễn kịch, muốn hãm hại nhà họ Thạch chúng tôi?”
“Haha, các người mơ mộng hão huyền!!!”
Hay cho tên Thạch Khoan này.

Đến lúc này rồi còn có thể phản công, tâm thái, sự cơ trí này không phải người bình thường có thể có được.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Nên tin người phụ nữ kia hay là tin tưởng Thạch Khoan.

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên cười lớn.

“Thạch Khoan, tôi biết ông sẽ lật mặt không nhận người mà.”

Nói xong, cô ta lấy một chiếc bút nghi âm từ trong túi ra: “Ông cho rằng tôi không chuẩn bị sao? Vốn dĩ tôi lo lắng làm xong việc rồi, ông không đưa tiền, vì vậy mới lén lút ghi âm lại.

Bây giờ, đúng lúc có thể dùng đến.”
“Mọi người, hãy cùng nghe xem chính Thạch Khoan, Thạch Văn Bỉnh - chính nhân quân tử trong lòng, trong mắt mấy người giao dịch với tôi như thế nào!”
Sắc mặt Thạch Khoan đột nhiên khó coi như gan heo.

“Đừng, đừng phát!”
Không kịp rồi.

Người phụ nữ ấn nút khởi động, cầm máy ghi âm giơ lên cao, điều chỉnh âm thanh lên mức lớn nhất.
Những lời nói giao dịch của cô ta và Thạch Khoan đều truyền vào tai mỗi người ở đó một cách rõ ràng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi