CHIẾN THẦN TU LA


“Vậy thì làm phiền ông nội rồi.


Cuối cùng, Đinh Thu Huyền có thể thở phào một hơi, xoay người rời khỏi phòng họp.

Đinh Trung vẫn cầm bản đề xuất dự án, không dám tin mà xem, nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhưng sự thật lại quả thật như vậy, không chấp nhận cũng phải chấp nhận!
Mặt trời ngả về Tây.

Đinh Thu Huyền lái xe về tới nhà, hôm nay Giang Nghĩa không đi làm, luôn ở nhà dọn dẹp nhà cửa, đợi vợ trở về.

Vừa bước vào cửa nhà, trên mặt Đinh Thu Huyền đã treo nụ cười, trong miệng còn ngâm nga, rõ ràng có thể nhìn ra tâm trạng cô rất tốt, tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.

Cô chủ động nói: “Giang Nghĩa, anh đoán xem công việc của em hôm nay như thế nào?”
Kiểu phụ nữ như cô sau khi gặp được chuyện vui, dáng vẻ rất muốn chia sẻ với người khác khiến Giang Nghĩa nhìn cũng vui theo.


Giang Nghĩa cố ý nhíu mày nói: “Có phải là bị người ta đuổi ra ngoài rồi không?”
“Phì phì phì, anh mới bị đuổi ra ngoài ấy!” Đinh Thu Huyền ngồi trên sô pha, tự tin nói: “Em thành công lấy được tất cả chữ ký, bây giờ tiểu khu Đế Hào đã có thể khởi công tháo dỡ bất cứ lúc nào.

Giang Nghĩa, nghĩa trang đồng ý xây dựng cho em trai của anh cũng nằm trong kế hoạch, như thế nào, có phải nên cảm ơn em không?”
Nhìn vẻ đắc ý đó của Đinh Thu Huyền, Giang Nghĩa đã phì cười.

Như vậy thì khá tốt.

Anh ngồi ở bên cạnh Đinh Thu Huyền, nắm tay của cô: “Thu Huyền, đồng ý với anh, sau này cũng phải vui vẻ mỗi ngày.


Khóe miệng của Đinh Thu Huyền cong lên, nghiêng người, dựa vào trong lòng của Giang Nghĩa.


Tòa nhà văn phòng của nhà họ Đinh, phòng làm việc của chủ tịch.

Đinh Trung cầm bản đề xuất dự án, xác thực hết lần này tới lần khác, không có vấn đề, một chút vấn đề cũng không có!
Ông ta thở dài một tiếng: “Haizz, khả năng đây là ý trời.

Chuyện mà mấy người đều không làm được, Thu Huyền vừa đi thì giải quyết xong.

Tuy không phải quá thoải mái, nhưng mặc kệ nói thế nào, khúc xương cứng này coi như đã gặm được rồi, đối với cả dự án mà nói cũng là có lợi.


“Có lợi có hại, nhưng xét tổng thể thì lợi vẫn nhiều hơn hại, cứ như vậy đi.


Đinh Trung cũng không biết làm sao cả.


Có thể lấy được chữ ký tóm lại tốt hơn không lấy được, vấn đề này đã làm khó bọn họ mấy tháng, hiện nay cuối cùng cũng giải quyết được.

Tuy kế hoạch khác với ban đầu, cũng rất không tình nguyện mà đi giúp Giang Nghĩa, nhưng phương hướng chính của cả dự án không thay đổi, đây đã coi như là may mắn trong bất hạnh.

Tuy nhiên, Đinh Phong Thành không thấy như vậy.

Anh ta nghiến răng nói: “Ông nội, chuyện này để như vậy sao? Ông thật sự muốn giúp Giang Nghĩa sao? Ông đã quên tên khốn đó từng sỉ nhục chúng ta bao nhiêu lần sao?”
Đinh Trung thở dài: “Cháu cho rằng ông nội không muốn xử cậu ta sao? Nhưng sự việc tới nước này thì có thể như nào nữa?”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Đinh Hoàng Liễu bỗng mở miệng nói: “Ông nội, cháu ngược lại có một cách nhất cử lưỡng tiện.


Lại nữa?
Lần trước cháu nói gì mà “nhất cử lưỡng tiện” mới dẫn tới sự gượng gạo như bây giờ.

Bây giờ lại chơi nhất cử lưỡng tiện?
Đinh Trung nhíu mày nói: “Hoàng Liễu à, chủ ý của cháu đáng tin không?”
Đinh Hoàng Liễu vỗ ngực nói: “Ông nội ông yên tâm, lần này chắc chắn đáng tin.



“Vậy cháu nói thử xem.


“Ông nội, bây giờ chữ ký đã lấy được.

Nói thật, muốn tháo dỡ cải tạo như nào không phải là chuyện một câu nói của ông hay sao? Ông không bằng không giữ lời hứa với Thu Huyền! Sử dụng tiểu khu Đế Hào vào việc khác, sau đó tùy tiện tìm một góc khuất xây dựng khu nghĩa trang cho Thu Huyền, không phải có thể ứng phó rồi sao?”
Đinh Trung gật đầu rất hài lòng.

“Ừ, Hoàng Liễu à, chủ ý này của cháu thật sự không tồi.


“Ông không giữ lời với nó!”\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi