CHIẾN THẦN TU LA


Giang Nghĩa nhẹ nhàng gỡ tay Đinh Thu Huyền ra.
“Mười giây.”
Đinh Thu Huyền sững sờ: “Cái gì?”
“Anh nói là 10 giây.

Anh chỉ cần mười giây là có thể giải quyết hắn ta.”
Thật điên rồ?
Mọi người ào ào lắc đầu, thanh niên thời nay thật không biết chừng mực, anh ta dám nói ra lời huênh hoang như vậy là bởi vì anh ta chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của Biện Tông.

Đợi khi anh ta nhận ra Biện Tông mạnh mẽ như thế nào, hối hận thì đã quá muộn rồi.
Cùng lúc đó, Thiêu Hồ Tử liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía Đinh Thu Huyền một lần nữa.
Chỉ cần Giang Nghĩa chết đi, hắn ta sẽ lập tức cướp lấy người phụ nữ này về, không nghe lời ư? Vậy phải dùng vũ lực thôi!

Thật ra bá vương ngạnh thượng cung cũng rất sướng.
Đang nghĩ quàng nghĩ xiên, Giang Nghĩa đã bước lên đài đứng đối diện với Biện Tông.
Dưới con mắt theo dõi của quần chúng, trọng tài nói công khai: “Cuộc thi đấu quyền anh ngầm, cấm sử dụng bất kỳ vũ khí nào, ngoài ra không có hạn chế nào khác.

Trận đấu bắt đầu!”
Mọi người đều nhìn về phía Giang Nghĩa với ánh mắt chế giễu.
Sợ là chỉ tốn vài giây thì tên đàn ông này sẽ trở thành người chết.
Biện Tông đánh nhau không biết chừng mực, khi ra tay thì cực kỳ hung ác, Giang Nghĩa trông không khác gì người bình thường, loại người này mà lên võ đài thì khác gì tự tìm đường chết?
Trận đấu bắt đầu.
Biện Tông khinh thường ngoắc ngoắc ngón tay về phía Giang Nghĩa.
Hắn ta chỉ vào bụng mình: “Đừng nói là tôi bắt nạt cậu, lại đây, đánh vào đây, tôi nhường cậu một quyền!”
Nhường?
Haha, anh ta chính là người đầu tiên nhường cho chiến thần tu la tấn công.
Giang Nghĩa không khách sáo, điềm nhiên bước đến trước mặt Biện Tông, nhưng không thấy anh tích trữ lực lượng gì mà chỉ tung một cú đấm hời hợt.
Mọi người đều cho rằng nắm đấm của Giang Nghĩa chẳng có tí lực nào, hệt như bông gòn vậy.
Khả năng kháng đòn của Biện Tông khá mạnh.
Có thể chặn được cú đấm này mà không tốn chút lực nào.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Nắm đấm của Giang Nghĩa đấm mạnh vào bụng Biện Tông, sau đó nghe thấy tiếng răng rắc, trong tích tắc, mấy chiếc xương sườn bị gãy.
Biện Tông bay ra ngoài như một quả bóng bị xì hơi.
Một tiếng ầm lớn vang lên, hắn ta bị đập vào tường!
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng.

Ai có thể ngờ được Giang Nghĩa trông yếu ớt như vậy lại có thực lực mạnh mẽ như vậy?
Quá đáng sợ.
Thiêu Hồ Tử cau mày, phất tay một cái, lập tức một tên đàn ông khác tiến vào võ đài, muốn tiếp tục giao chiến với Giang Nghĩa.
Đinh Thu Huyền lo lắng.
“Thiêu Hồ Tử, không phải ông đã nói nếu Giang Nghĩa thắng thì sẽ ký hợp đồng ư? Sao lại nói lời không giữ lời mà còn cử thêm người thứ hai lên?”
Thiêu Hồ Tử mỉm cười: “Đúng, đánh bại thuộc hạ của tôi là được.

Nhưng vấn đề là, tôi cũng không nói là đánh bại bao nhiêu mà?”
Rõ ràng là chơi xấu!
Đinh Thu Huyền vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng Giang Nghĩa thì hoàn toàn khác.
Chỉ thấy đôi mắt của Giang Nghĩa đỏ rực, lộ ra một luồng sát khí đáng sợ.

Trận đấu lúc nãy đã khiến dục vọng khát máu của anh nổi lên, nhưng lúc nãy đánh chưa đã ghiền.

Giờ đây, anh chỉ ước gì sẽ có nhiều người đến cho anh luyện cơ tay hơn.

“Thu Huyền, không sao đâu.”
“Vừa hay anh cũng muốn đánh tiếp.”
“Có bao nhiêu thì lên bấy nhiêu, tôi không ngại.”
Sự phấn khích của khán giả ngay lập tức bị khơi lên, họ la hét ầm ĩ, nhiều người bị chinh phục bởi ham muốn chiến đấu của Giang Nghĩa, lớn tiếng hét tên anh.
Thiêu Hồ Tử khinh khỉnh nói: “Cậu nhóc, đừng tự mãn.

Tên Biện Tông mà cậu đánh bại vừa rồi chỉ là một cao thủ hạng hai thôi, mà người này…”
Ông ta chưa kịp nói xong, Giang Nghĩa đã lao về phía người đàn ông như một cơn gió.
Khuỷu tay và đầu gối tấn công cùng một lúc, người đàn ông ngã xuống đất ngay lập tức, sùi bọt mép và bất tỉnh.
“Chưa đánh gì mà.”
Giang Nghĩa giơ tay lên nhìn về phía khán đài: “Tên tiếp theo!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi