CHIẾN THẦN TU LA


Mọi người chia ra ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm menu đi tới, còn chưa mở miệng, chỉ nhìn thấy gương mặt đó của Giang Nghĩa thì bị dọa cho run rẩy cả người, ngay cả menu trong tay cũng rơi xuống đất.

Diêu Hàng bất mãn nói: “Nhân viên phục vụ ở đây sao lại lóng nga lóng ngóng vậy?”
Giang Nghĩa xua tay, ý bảo không cần lo lắng.

Anh còn tự mình cúi người nhặt menu lên, nói với nhân viên phục vụ: “Đồ ăn của quán các người, vẫn như cũ chứ?”
Như cũ? Cái gì như cũ?
Nhân viên phục vụ hoàn toàn đơ ra, Giang Nghĩa đây là muốn làm cái gì? Đánh một lần còn không đủ, lần này còn muốn đánh tiếp?
Anh ta run rẩy nói: “Đồ ăn của quán chúng tôi có ghi giá rõ ràng, không lừa già dối trẻ, bảo đảm sẽ không! ”
Điều nhân viên phục vụ muốn nói là bọn họ đã thay đổi rồi, tuyệt đối sẽ không chơi xỏ Giang Nghĩa nữa, tuy nhiên Giang Nghĩa hình như không phải quá hài lòng, nói kiểu một lời hai ý: “Tôi thích phong cách mọi khi của các anh, lần này tôi quen bạn mới, nếu anh dám không làm việc theo thái độ phục vụ ban đầu, tôi cho anh biết tay!”
Bạn mới?
Thái độ phục vụ ban đầu?
Nhân viên phục vụ lập tức hiểu chuyện gì, anh ta lăn lộn ‘trên giang hồ’ nhiều năm như vậy, đối với những trò này rất rành.

Anh ta thật ra cũng thấy kỳ lạ, tại sao Giang Nghĩa còn tới nhà hàng của bọn họ ăn cơm, bây giờ anh ta đã hiểu rõ chuyện là như thế nào rồi.

Hóa ra là muốn làm quen bạn mới.

Sau khi biết là chuyện gì, sự nghi hoặc trong lòng nhân viên phục vụ được xóa bỏ, cũng không sợ hãi nữa.

Anh ta trấn định nói: “Anh yên tâm, phục vụ của quán chúng tôi vẫn như vậy, chưa từng thay đổi, bảo đảm khiến anh hài lòng.



“Ừ, như vậy còn tạm.


Giang Nghĩa lật menu: “Ăn gì rồi được?”
Diêu Hàng cười ha ha vỗ ngực nói: “Anh Giang cậu tùy ý gọi, lần này tôi mời.


“A? Như vậy thích hợp không?”
“Có gì mà không thích hợp chứ? Tôi là người bản địa, theo lý làm chủ.

Có thể quen biết nhân vật lớn như anh Giang, tôi rất là vinh hạnh, sao có thể để anh Giang mời được chứ?”
“Ừ, vậy thì tôi không khách sáo nữa.


Giang Nghĩa lật menu, tùy ý gọi ba món: “Vậy thì cho giá đỗ xào hẹ, bánh trôi rượu nếp, ốc xào cần tây.


Diêu Hàng nhíu mày.

Rõ ràng là đại phú hào có khối tài sản mấy chục nghìn tỷ, sao lại ăn thanh đạm vậy?

Chợt nghĩ rằng, có lẽ người ta chỉ là khiêm tốn quen rồi, dù sao không phải là phú hào nào cũng thích ăn thịt cá, từ cách ăn mặc của Giang Nghĩa thì có thể nhìn ra, đoán chắc là một người khiêm tốn quen rồi.

Giang Nghĩa đẩy menu cho Tân Uẩn, Tân Tử Dân: “Hôm nay anh Diêu mời, hai người cũng đừng khách sáo, gọi một vài món mình thích ăn đi.


Tân Uẩn ái ngại nói: “Ừm, vậy tôi không khách sáo.


Sau vài lần xác nhận, bọn họ lại gọi thêm vài món.

Tiếp theo, chính là thời khắc ly đẩy qua đẩy lại, nói cười vui vẻ.

Không thể không nói, tài ăn nói của Diêu Hàng quả thật không tồi, cho dù vừa làm quen với Giang Nghĩa, anh ta cũng có thể nói chuyện tự nhiên, chuyện trên trời dưới đất không gì là không biết, cái gì cũng có thể nói một hai câu.

Trông như đây là một người tốt rất nhiệt tình.

Vẻ mặt Giang Nghĩa luôn nở nụ cười, không hề có gì không đúng, cả bữa cơm đều trải qua không khí vui vẻ.

Cuối cùng, ăn hết đồ ăn, uống hết rượu, đến lúc thanh toán.

“Phục vụ, tính tiền.

” Diêu Hàng điềm nhiên nói.

Lúc này, nhân viên phục vụ đi tới, trước khi kết toán thì liếc nhìn Giang Nghĩa, sau khi nhận được sự khẳng định của Giang Nghĩa, anh ta yên tâm to gan tính tiền.

\u0002\u0002.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi