CHIẾN THẦN TU LA


"Tôi tên Tiểu Điệp.

"
"Ừ, vậy cô với Giang Nghĩa có quan hệ như thế nào?"
Tiểu Điệp sững sờ một lúc, cô ta ngập ngừng do dự, muốn nói nhưng lại không dám nói.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Thủy Thanh Diệu khiến Tiểu Điệp lập tức có cảm giác như một con dao sắc bén đang kề trên cổ mình.

"Thật ra anh ấy là! "
Tiểu Điệp không dám giấu giếm nữa, thành thật kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Thuỷ Thanh Diệu nghe.

Sau khi Thủy Thanh Diệu nghe cô ta kể xong, ông ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

"Không ngờ cô lại có một quá khứ như vậy.

"
"Xem ra tên Giang Nghĩa đó đến đây vì cô rồi.


"
Vừa nói, ông ta vừa nhìn chằm chằm Tiểu Điệp: "Bây giờ cô gọi điện cho Giang Nghĩa đi, nói với cậu ta là cô bằng lòng đi cùng cậu ta, thời gian và địa điểm tôi sẽ đưa cho cô.

"
"Sao?"
Tiểu Điệp không hiểu, Thủy Thanh Diệu muốn làm gì? Ông ta muốn thả mình rời khỏi đây sao?
Nhưng nghĩ kĩ lại thì có gì đó lại không đúng.

Nếu ông ta thực sự muốn thả người thì có thể thả ngay bây giờ, chứ cần gì phải nói cái gì mà thời gian và địa điểm, nếu thật sự muốn thả cô sẽ không rắc rối như thế!
Chỉ sợ là ông ta dùng kế “gậy ông đập lưng ông”, muốn đem cô ra làm mồi nhử để đối phó với Giang Nghĩa.

Cô ta biết đây là một kế bẩn, nhưng Tiểu Điệp không có gan từ chối, nếu cô dám nói từ "không" thì ngay lập tức sẽ bị Thủy Thanh Diệu tra tấn đến chết.

"Tôi sẽ gọi ngay bây giờ.

"
Tiểu Điệp vừa lấy điện thoại ra thì Thủy Thanh Diệu dùng gậy chặn tay cô ta lại, chậm rãi nói: "Nếu như cô dám giở trò, tôi sẽ chặt cô ra thành từng mảnh, sau đó rải cho cá sấu ăn đấy.

"
Những người khác nói điều này có thể chỉ là để doạ người, nhưng đây là Thuỷ Thanh Diệu nói, nhất định ông ta sẽ làm như vậy.

Tiểu Điệp nuốt nước bọt, không dám sơ ý.

!
Ở phía bên kia, Giang Nghĩa và Tân Uẩn đã trở về khách sạn.

Tân Tử Dân bước ra chào đón: "Thế nào rồi, đi khiêu vũ có vui không?"
Tân Uẩn lắc đầu, vẻ mặt không vui.

Tân Tử Dân ngờ vực hỏi Giang Nghĩa: "Có chuyện gì vậy? Tiệc khiêu vũ có chuyện gì xảy ra à?"
Giang Nghĩa lắc đầu cười gượng gạo: "Chuyện dài lắm, không thể nói hết trong một hai câu được, nói chung là, đây không phải là một trải nghiệm thú vị.


"
Vừa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Giang Nghĩa đột nhiên vang lên.

Số lạ!
Sau khi anh bấm nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng của một người phụ nữ: "Giang Nghĩa phải không? Là tôi… Tiểu Điệp đây!"
Giang Nghĩa bỗng trở nên căng thẳng.

"Cô nói đi.

"
"Giang Nghĩa, tôi nghĩ thông rồi, tôi không muốn tiếp tục ở lại Nam Thành nữa, tôi đã chịu đủ sự tra tấn của Thuỷ Vân Thiên rồi.

Giang Nghĩa, anh dẫn tôi đi được không?"
"Được.

"
"Ừm, vậy tôi sẽ nhắn địa điểm và thời gian cho anh sau, cúp máy trước nhé, tránh bị người khác phát hiện.

"
Sau khi trao đổi vài câu, hai người cúp điện thoại.

Sau đó, Giang Nghĩa nhận được một tin nhắn của Tiểu Điệp, thời gian và địa chỉ được gõ rất rõ ràng.


Khuôn mặt Tân Uẩn lộ ra nụ cười, cô ta vui vẻ nói: "Cuối cùng thì cô ấy cũng nghĩ thông rồi nhỉ? Bây giờ anh có thể dẫn cô ấy về giao cho bạn mình rồi.

"
Nhưng Giang Nghĩa chẳng những không vui mà còn nghiêm túc nói: "Tân Uẩn, ông Tân, từ nay về sau không được rời khỏi khách sạn, tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn và sắp xếp người bảo vệ hai người.

"
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, Tân Uẩn với Tân Tử Dân hơi lúng túng.

Chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu?
Tân Uẩn hỏi: "Anh sao vậy?"
Giang Nghĩa quả quyết nói: "Lúc khiêu vũ, thái độ của Tiểu Điệp rất cương quyết, cô ấy không chịu quay về, hơn nữa còn tỏ ra phản kháng mạnh liệt.

Tại sao bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy?"
Tân Uẩn nhún vai: "Có lẽ là cô ấy nghĩ thông suốt rồi?"
Giang Nghĩa lắc đầu.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi