CHIẾN THẦN TU LA


“Tao làm gì? Hôm nay tao phải đại nghĩa diệt thân, dạy dỗ tên khốn gan to bằng trời như mày!”
Viên Đông trực tiếp cởi giày ra, đập Viên Gia Tường một trận.

Hận sắt không rèn thành thép.

Ông ta sao lại có đứa cháu vô tích sự như này, càng nghĩ càng tức, càng tức ra tay càng nặng.

Viên Gia Tường bị đánh cho hét toáng lên, đau không tả được.

Sau một trận đánh đau, Viên Đông rất xin lỗi mà nói với Giang Nghĩa: “Xin lỗi, là tôi không có cách dạy dỗ, khiến cái thằng khốn vô tích sự này làm mất hết mặt mũi.


Giang Nghĩa chỉ nói bốn chữ: “Xử lý theo luật.


Tim của Viên Đông đập thình thịch.

“Được.


Thật ra ông ta đánh ác như vậy, một mặt là thật sự tức giận, một mặt cũng hy vọng phạt ít ít, để Giang Nghĩa đừng quá tính toán, tha cho Viên Gia Tường một lần.

Dù sao cũng là cháu trai của ông ta, là đứa cháu ông ta cưng chiều.


Nhưng Giang Nghĩa sao nhìn không cái trò của Viên Đông chứ?
Trước mặt pháp luật, không có tình thân, nếu tha cho Viên Gia Tường, vậy chẳng phải muốn người làm việc tốt trên đời đều lạnh tâm hay sao?
Làm việc tốt không mong báo đáp, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ chịu uất ức?
Vậy nên, Viên Gia Tường chắc chắn không thể dễ dàng tha được.

Viên Đông thở dài, xách tai của Viên Gia Tường: “Theo tao ra ngoài!”
Ông ta xách Viên Gia Tường đi ra ngoài.

Đợi sau khi hai người rời đi, Trình Hải vẫn ở trong cơn bàng hoàng, vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Ông ta đã chuẩn bị ‘giơ súng đầu hàng’ với Viên Gia Tường, sao đột nhiên lại đảo ngược, Viên Gia Tường luôn hống hách trong nháy mắt bị giải quyết rồi?
Thật sự là kỳ lạ.

Trình Hải tò mò hỏi: “Cậu cả, cậu sao làm được như vậy? Viên Gia Tường sao lại bị giải quyết trong mơ hồ rồi?”
Giang Nghĩa mỉm cười.

“Ông Trình, vừa rồi ông cũng nghe thấy rồi, Viên Gia Tường chỉ là kẻ cáo mượn oai hùm, anh ta căn bản không phải là người của cục công thương.


“Vậy nên, bị đưa đi cũng là rất bình thường.


Trình Hải lắc đầu: “Điều tôi nói không phải chuyện này, tôi là nói, cậu sao có thể mời được loại nhân vật lớn như Viên Đông?”

Nhân viên lớn sao?
Ha ha, ở trước mặt Giang Nghĩa, Viên Đông căn bản chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới.

Chỉ cần Giang Nghĩa muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Viên Đông rớt đài, đổi người khác thay thế vị trí của ông ta.

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Tôi cũng không dùng cách gì đặc biệt cả, chỉ là nhờ người gọi điện cho Viên Đông, nói cháu trai của ông ta ở đây hăm dọa uy hiếp, tống tiền thì ông ta tự tới rồi.


“Là như vậy sao?”
“Ừm.


Tuy lời giải thích có hơi miễn cưỡng, nhưng hình như cũng không có vấn đề gì lớn.

Giang Nghĩa đứng dậy: “Đi, chúng ra ra ngoài xem thử Viên Gia Tường bị đưa đi như nào.


“Được, xem thử.


Hai người trước sau ra khỏi tòa nhà văn phòng, vừa ra bên ngoài thì nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chạy tới, mấy cảnh sát còng Viên Gia Tường lại, đưa đi.

Độ nhanh của cảnh sát khiến người ta kinh ngạc.

Đây là điều tất nhiên, Viên Gia Tường, Giang Nghĩa đã nhấn mạnh yêu cầu cảnh sát ra mặt, có thể không nhanh tới hay sao?
Trình Hải gật đầu rất hài lòng: “Ứng rồi! Thật sự là ứng với câu đó --- ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, không phải chưa báo mà chưa phải lúc; khi thời điểm đến thì lập tức gặp được!”
Tính khí trẻ con đó của Trình Hải vẫn không thay đổi, Giang Nghĩa nghe mà bật cười.

Khi bọn họ tưởng rằng sự việc kết thúc, chuẩn bị xoay người rời đi thì bỗng nhiên, một nhóm người cầm băng rôn, hùng hổ đi tới.

Trên băng rôn viết bốn chữ lớn: Gian thương phải chết!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi