CHIẾN THẦN TU LA


Đinh Trung sửng sốt, con nhỏ này đang êm đang đẹp lại nhảy ra nói cái gì chứ?
Ngẫm lại, Đinh Hoàng Liễu giúp mình bày mưu tính kế lâu ngày, cũng xem như là người đứng cùng trận tuyến với mình, Đinh Trung không hoài nghi gì.

Ông ta thuận miệng hỏi: “Hoàng Liễu, cháu muốn nói cái gì?”
Một câu nói này rất khó lường, Đinh Hoàng Liễu trực tiếp ra oai phủ đầu với Đinh Trung.

Cô ta cười quỷ dị.

“Ông nội, cháu cảm thấy tuổi ông đã lớn rồi, cho dù trí óc của ông vẫn còn minh mẫn, nhưng mà sức khỏe đã không còn như trước kia, huống hồ gì suy nghĩ của ông đã không còn đi kịp với thời đại.


“Hiện tại nhà họ Đinh từng bước từng bước đi vào suy yếu, chính là minh chứng tốt nhất.


“Cho nên, cá nhân cháu cảm thấy nên thoái vị thì thoái vị, để người có sức khỏe tốt hơn, tư duy tốt hơn tiếp nhận vị trí người thừa kế mới là hành động sáng suốt, cũng có lợi hơn cho nhà họ Đinh chúng ta.



Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc.

Người có mặt trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, cho dù là Đinh Nhị Tiến cà lơ phất phơ cũng không thể bình tĩnh.

Trước đó ông ta nói muốn làm gia chủ cũng chỉ là nói đùa.

Nhưng mà Đinh Hoàng Liễu thì khác.

Cô ta không phải là đang đùa giỡn, cô ta rất nghiêm túc.

Đinh Nhị Tiến cười: “Ôi chao Hoàng Liễu, không phải cháu với ông cụ là cùng một phe à, sao lại có thể đi trái lại với ông ấy thế?”
Đinh Hoàng Liễu mỉm cười: “Chú ba, cháu cũng không cùng phe với ai, cũng không hủy đi thể diện của ông nội, mà cháu chỉ đang suy nghĩ tình hình thực tại, suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Đinh.


Nói rất ngay thẳng.

Mặt Đinh Trung tái xanh, có làm như thế nào ông ta cũng không ngờ rằng Đinh Hoàng Liễu vẫn bị mình xem như là tay sai lại có một ngày nhảy ra nói chuyện với mình với giọng điệu đó.

Làm phản à!
“Hoàng Liễu, lời cháu nói có mấy phần đạo lý.


“Vậy thì ông già này cũng muốn nghe thử xem cháu đề nghị ông nhường vị trí, vậy thì ông nên nhường cho ai đây?”
Lúc nói lời này, ánh mắt của Đinh Trung nhìn Đinh Phong Thành.

Trong suy nghĩ của Đinh Trung, chắc chắn là Đinh Phong Thành và Đinh Hoàng Liễu đã thông đồng với nhau soán quyền đoạt vị, cũng chỉ có Đinh Phong Thành có tư cách kế vị.

Nhưng mà Đinh Phong Thành lại vô cùng ngơ ngác, anh ta còn chưa hiểu tình huống là như thế nào, lắc đầu kịch liệt.

“Ông nội, không liên quan tới cháu.



Đinh Trung hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Đinh Hoàng Liễu.

Nếu như không phải Đinh Phong Thành thì còn có thể là ai nữa?
Đinh Hoàng Liễu kế nhiệm vị trí gia chủ?
Không có khả năng, nó là một đứa con gái bình thường, người nhà họ Đinh tuyệt đối sẽ không cho phép phụ nữ làm gia chủ.

Mà trong đám con cháu, đàn ông cũng chỉ có!
Giang Nghĩa?
Đinh Trung lại lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng, Giang Nghĩa là người ngoài, mối quan hệ với Đinh Hoàng Liễu như nước với lửa, không thể nào có thể đề cử Giang Nghĩa kế thừa vị trí gia chủ.

Vậy còn ai nữa?
Đinh Trung nhìn chằm chặp Đinh Hoàng Liễu, chờ đợi câu trả lời của cô ta.

Trên mặt Đinh Hoàng Liễu lộ ra nụ cười mê hoặc, dưới sự chứng kiến của mọi người, cô ta nhìn về phía cửa phòng họp, trong giọng nói mang theo vẻ vui mừng.

“Anh à, đến lượt anh xuất hiện rồi.


Anh?
Anh của Đinh Hoàng Liễu?
Trong nháy mắt, trên mặt Đinh Trung liền lộ ra vẻ hoảng sợ, không cần nói thêm gì, ông ta đã biết mục đích của Đinh Hoàng Liễu là thế nào, biết người mà cô ta muốn đề cử là ai.


Cửa phòng họp mở ra, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ vest, mang giày da, bộ dạng trông có vẻ âm trầm bước nhanh đi vào, trong lúc nhất thời, tất cả đám người nhà họ Đinh đều kinh ngạc không ngậm được miệng.

Đinh Trung bất ngờ đứng phắc dậy.

Trở về rồi.

Người đàn ông khiến Đinh Trung nằm mơ thấy ác mộng hàng đêm đã trở về rồi.

“Đinh! Hồng Diệu?”
“Đúng, ông nội, tôi về rồi.


Đinh Hồng Diệu hiên ngang đứng trước mặt mọi người, mắt lạnh lùng nhìn Đinh Trung, kiêu ngạo tự tin.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi