CHIẾN THẦN TU LA

CHƯƠNG 843

“Tên họ Vương, ông thật là già rồi hồ đồ!”

Vừa dứt lời thì nghe trong điện thoại truyền đến một câu trả lời khẳng định: “Đồng ý thỉnh cầu, lập tức cắt chức tổng giám bộ phận của Lưu Đức Vượng, mãi mãi không tuyển dụng nữa.”

Trong nháy mắt, mắt của Lưu Đức Vượng đều xanh lè.

Không thể, chuyện này không thể nào.

Ông ta bất luận thế nào cũng không hiểu, tổng bộ sao có thể đồng ý lời thỉnh cầu hoang đường của Vương Kiện Lai chứ, chuyện này không hợp lẽ thường.

Nhưng vấn đề là tổng bộ đã đồng ý rồi!

Vương Kiện Lai hỏi: “Bây giờ nghe rõ rồi chứ? Đến phòng tài vụ nhận tiền đi, cùng với cháu trai của ông cút khỏi đây.”

Lưu Đức Vượng hận đến ê răng.

Ông ta dùng tay chỉ Vương Kiện Lai: “Ông ở sau lưng chơi tôi? Tôi giết ông!”

Lưu Đức Vượng vừa muốn ra tay, Giang Nghĩa vụt người đi tới, đạp một cước vào bụng của Lưu Đức Vượng, đá ông ta ra hơn 3m, trực tiếp đập tan mấy tấm thủy tinh

Giang Nghĩa khẽ lắc đầu: “Chậc chậc, tôi nhớ có người đã nói với tôi, đập vỡ một tấm kính, tôi cả đời cũng không đền nổi, may mà không phải tôi đụng vỡ, quá đắt.”

Lưu Đức Vượng đau tới mức rên lên.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn trả hàng thì nhất định phải trả hàng, bây giờ ông tin rồi chứ?”

Á?

Lưu Đức Vượng bỗng ngộ ra, lập tức ngẩng đầu nhìn sang Giang Nghĩa.

Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, ông ta sớm đã không thể tinh ranh hơn được nữa, chuyện ngày hôm nay đều quá khác thường, điều khác thường nhất trong đó chính là Giang Nghĩa ngay từ đầu giống như đã biết kết cục.

Giống như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Lưu Đức Vượng hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”

“Tôi tên Giang Nghĩa, một người tiêu dùng đến bảo vệ quyền lợi bình thường mà thôi.”

“Giang Nghĩa?”

Lưu Đức Vượng nghĩ kỹ lại, rồi đột nhiên con mắt trợn trừng lên, cái tên này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Là tổng giám bộ phận, không lâu trước đó ông ta từng nhận được một thông báo, chủ yếu nói rõ sự biến động chức vụ trong Star Jewelry, bà cụ truyền vị trí gia chủ cho con trai trưởng.

Đằng sau thông báo còn bổ sung vài câu, nói để một người đàn ông tên ‘Giang Nghĩa’ phá lệ bước vào ban giám đốc, nắm giữ 30% cổ phần của công ty.

Giang Nghĩa, Giang Nghĩa, chính là Giang Nghĩa này!

Bởi vì chỉ nghe tên chứ chưa gặp người thật, cho nên Lưu Đức Vượng căn bản không nhận ra Giang Nghĩa, ông ta đương nhiên cũng không ngờ sẽ đụng phải trong trường hợp này, hợp tác với cháu trai lừa khách, vậy mà lừa tới trên người mẹ vợ của Giang Nghĩa.

Đây là cổ đông đứng thứ hai của công ty, đắc tội với anh, chỉ vài phút sẽ bị sa thải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi