CHIẾN THẦN TU LA

Chương 926

“Cứ xem như một tỷ năm trăm triệu này là tôi ủng hộ hai anh em các anh theo đuổi giấc mơ, sau này phải trả lại đó.”

Đỗ Khôn cảm động rơi nước mắt.

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn cô.”

Hai anh em Đỗ Càn, Đỗ Khôn chẳng những được chữa bệnh mà còn nhận được một tỷ năm trăm triệu “quỹ hỗ trợ ước mơ”, quả thật là một món nợ ân tình lớn hơn trời, đời này không biết phải làm như thế nào mới trả đủ.

Đỗ Khôn cảm động vừa khóc vừa nói: “Bác sĩ Giang, bác sĩ Tân, hai người giúp đỡ chúng tôi nhiều như thế, tôi cũng không biết phải làm như thế nào mới báo đáp hai người, tôi xin hai người cho tôi ở lại phòng khám làm việc vặt đi, giúp đỡ hai người làm chút chuyện để đền bù.”

Giang Nghĩa cười nói: “Nơi này là phòng khám, không phải là quán ăn, người không có kiến thức y học có ở đây cũng không thể giúp gì được đâu, ngược lại còn vướng tay vướng chân hơn.”

Đỗ Khôn có chút mất mát.

Xem ra anh ta thật sự không có ích lợi gì.

Lúc này, Tân Uẩn chủ động nói: “À đúng rồi, khoảng thời gian này La Phong dưỡng bệnh ở phòng khám, cần phải có người chăm sóc, hai anh em các anh cứ ở lại đây làm bảo mẫu đi, chăm sóc cho La Phong là được rồi.”

“Được.” Đỗ Khôn đồng ý ngay lập tức.

Có thể giúp đỡ một tay, điều này đã đủ khiến anh ta vui mừng.

Giang Nghĩa rất tán thành với đề nghị này, đúng là La Phong cần có người chăm sóc, không thể để một mình Dương Quân Như bận trước bận sau được, như thế sẽ dày vò người phụ nữ này mệt chết.

Có hai anh em Đỗ Khôn, Đỗ Càn hỗ trợ giúp đỡ, tin tưởng là Dương Quân Như sẽ khỏe hơn nhiều.

Mặt khác…

Giang Nghĩa nhỏ giọng nói: “Thật ra thì nghề nghiệp của La Phong là huấn luyện viên bóng đá, không phải là hai người muốn luyện đá bóng à? Đúng lúc có thể học hỏi kinh nghiệm từ người ta, tìm hiểu nhiều thứ, mở mang tầm mắt.”

“Thật ư?”

Sau khi biết chuyện này, Đỗ Khôn lại càng vui vẻ hơn.

Có thể tiếp xúc lâu dài với huấn luyện viên bóng đá, điều này có trợ giúp rất lớn với hai anh em bọn họ.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, Giang Nghĩa liền dẫn Đinh Thu Huyền rời khỏi phòng khám Nhân Trị.

Trên đường về nhà.

Đinh Thu Huyền ngồi cạnh ghế lái cứ buồn rầu không thôi.

Giang Nghĩa nhìn ra điểm khác thường, anh cười hỏi: “Sao lại không vui thế?”

“Hừ!”

Đinh Thu Huyền quay mặt bĩu môi.

Hiển nhiên là cô vẫn chưa thoát khỏi sự so sánh lúc nãy, rõ ràng là khi nãy Tân Uẩn đi rất gần Giang Nghĩa, vừa cười vừa nói, làm như bọn họ mới là một đôi.

Chuyện này khiến trong lòng Đinh Thu Huyền vô cùng bực bội.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi