Tác giả: Lâm Tri Lạc | Edit: Kidoisme
Tốc độ tiếp thu của Nhậm Tinh Lưu quá nhanh, dọa Nhậm Chu váng cả óc.
Bà ngạc nhiên nhìn thằng con trai ngồi cái dáng già đời trên ghế, một đống lời dạy dỗ lên đến miệng lại không thốt ra được...!
Tí thì nghẹn chết.
Nhưng Nhậm Chu cảm thấy Nhậm Tinh Lưu hoàn toàn không hối hận, lịch sử đen tối của thằng nhóc này quá nhiều, niềm tin giữa hai mẹ con nứt vỡ không còn cơ hội hàn gắn.
Chỉ có thể nói dạo này con bà khôn lên, biết học người ta về nhà giả vờ với mẹ.
Dù sao Nhậm Tinh Lưu cũng chui ra từ bụng bà.
Nhậm Chu nhanh chóng suy ra 7749 thuyết âm mưu nhưng nghĩ lại con mình khó khăn lắm mới hợp tác một lần, bà không thể vạch trần nó ngay, dù sao hai người có rất nhiều cơ hội so chiêu qua lại.
Xem nhóc con này giả vở được bao lâu.
Nhậm Chu lập tức bày ra nụ cười tiêu chuẩn của người mẹ hiền, nói với Nhậm Tinh Lưu: "Hiếm khi con hiểu chuyện như vậy, mẹ yên tâm rồi.
À mà..."
Bà dừng một chút sắp xếp lại từ ngữ, nói ra ý chính hôm nay mình tới đây: "Chuyện lần này quá lớn, khắp Lăng Thành đều đang đồn ầm lên, nhà họ Bùi liên tục tìm mẹ nói lý...cho nên mẹ đã tuyên bố ra bên ngoài là con có đối tượng sắp kết hôn.
Một hai hôm nữa khỏe hơn thì đi gặp người ta, mẹ sẽ chuẩn bị trước."
Lời vừa nói xong, Nhậm Chu đã cảm thấy không đành lòng.
Con trai bà dứt ruột đẻ ra, hư tới đâu cũng là cục vàng cục bạc của bà.
Nếu không phải chuyện đi quá xa Nhậm Chu cũng không muốn đi tới bước này.
Bà biết mấy tính xấu của Nhậm Tinh Lưu, ranh con này luôn cho rằng cả thế giới quay xung quanh mình nếu không cũng chả bất chấp xu hướng tính dục của Bùi Hiển Chi ngang nhiên theo đuổi gã.
Hiện tại đang yên đang lành ép duyên, cậu không lùng tung lên mới là lạ.
Nhậm Chu tịch thu xe và tiền của cậu thực chất là để đàm phán điều kiện nhưng lại không ngờ Nhậm Tinh Lưu học được cách diễn kịch.
Để xem con trai bà có bản lĩnh nuốt cục tức này không.
Nhậm Tinh Lưu quả thực có, chỉ thấy cậu im lặng giống như đang hỏi tự hỏi rồi gật đầu dứt khoát: "Được ạ."
Sau khi xuyên đến thời loạn thế Nhậm Tinh Lưu đã hiểu gia đình ấm áp quan trọng nhường nào, đáng tiếc cậu dành mười năm phấn đấu ấy thế mà chưa xây cho mình được cái tổ ấm trọn vẹn đã phải xuyên về.
Bùi Hiển Chi nói thì lớn nhưng giờ cũng chỉ là người trong ký ức, là nỗi xúc động của Nhậm Tinh Lưu năm hai mươi mấy tuổi.
Nếu được chọn, cậu càng muốn có người bầu bạn đến già, cùng nhau sống cuộc đời bình yên.
Đối tượng được mẹ mình sàng lọc cặn kẽ, Nhậm Tinh Lưu cảm thấy chó ngáp phải ruồi đúng hợp ý mình luôn.
Nhậm Tinh Lưu nhịn không được lộ ra nụ cười chờ mong, nhắc nhở bà: "Mẹ chọn đi ạ, đừng để con chờ lâu."
Nhậm Chu: "...?"
Cậu không phải là con tôi!
Cậu là ai? Cậu có âm mưu gì?
"Sáng nay thư ký của Nhậm Chu gọi điện tới nói bà ta đồng ý, hai hôm sau nhắc anh họ con tới gặp Nhậm Tinh Lưu." Bạch Quảng Hải gõ điếu thuốc vào gạt tàn, lộ ra một nụ cười mãn nguyện: "Có thể giúp nhà họ Nhậm một việc lớn, họ sẽ giúp đỡ nhà chúng ta nhiều hơn."
"Tốt quá." Bạch Diệu nghe vậy vui mừng ra mặt: "Phế vật Bạch Quyện Thu cuối cùng cũng có tác dụng, không uổng công nuôi nó mấy năm nay."
Giọng nói của gã đàn ông mang theo chút khinh thường không thèm che giấu, Bạch Quảng Hải chả nói năng gì ngược lại gật đầu, hiển nhiên cũng đồng tình theo ý con trai.
Mấy năm gần đây chuyện làm ăn nhà họ Bạch ở Lăng Thành không được như ý, kém hơn rất nhiều so với nhà họ Nhậm.
Bạch Quảng Hải vẫn luôn tìm cách kết thân với nhà họ Nhậm nhưng con cáo già Nhậm Chu quá khủng khiếp, ông ta không thể hành động.
Cũng may thằng con trai Nhậm Tinh Lưu không được như mẹ, dám coi trọng công tử nhà họ Bùi cuối cùng gây ra trận tranh chấp lớn đến thế.
Nhậm Chu muốn làm dịu quan hệ hai nhà Nhậm - Bùi, chỉ có thể sắp xếp đối tượng kết hôn cho Nhậm Tinh Lưu.
Ban đầu Bạch Quảng Hải không có ý tham gia vào nhưng ai ngờ Bạch Diệu đề nghị ông ta đưa Bạch Quyện Thu qua để làm cầu nối.
Nghĩ tới đây, Bạch Quảng Hải tán thưởng khen: "Chuyện lần này con làm tốt lắm, sau này vào công ty bố tin con sẽ có thành tựu lớn."
Tuy Bạch Diệu vô cùng đắc ý nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ khiêm tốn: "May mắn thôi ạ, nếu không phải nhà họ Nhậm gấp gáp chỉ bằng Bạch Quyện Thu xấu xí kia, con nào dám đưa lên cho họ."
"May mắn cũng được mà thông minh cũng được..." Bạch Quảng Hải hơi nhăn mày, đầy thâm ý nhìn gã: "Chẳng nhẽ con không sợ Nhậm Tinh Lưu thích Bạch Quyện Thu?"
Ông ta khá hiểu thằng con trai cả của mình, kể cả Nhậm Tinh Lưu có là đứa khốn nạn thì sau lưng cậu ta vẫn còn con thuyền lớn, để Bạch Quyện Thu leo lên được chẳng có lợi gì ấy vậy mà Bạch Diệu vẫn một mực đề cử anh, ông ta hiểu ra có lẽ gã đã nắm được gì đó nên mới dám làm liều.
Bạch Diệu cười nhạt một tiếng: "Sợ gì, nếu nó được nhà họ Nhậm coi trọng thì đó chả phải là phúc tám đời sao?"
Tuy gã đã nỗ lực làm ra vẻ phóng khoáng nhưng cuối cùng không thể ngăn cản ý nghĩ ác độc trong lòng, im lặng một lúc rồi nói bằng chất giọng sung sướng khi người khác gặp họa: "Nhậm Tinh Lưu là thằng vô dụng mắt để trên đỉnh đầu, bố, người biết chuyện cậu ta thích Bùi Hiển Chi phải không? Dựa trên những gì con điều tra được, từ gia thế đến nhan sắc vị công tử họ Bùi kia gấp không biết bao nhiêu lần Bạch Quyện Thu, để nó qua đó chắc chắn Nhậm Tinh Lưu sẽ chỉ cảm thấy Bạch Quyện Thu ngứa mắt không biết tự lượng sức mình, khéo còn thay chúng ta trừng trị nó một phen."
Nói xong câu cuối, gương mặt Bạch Diệu dần trở nên hưng phấn.
Đây mới là ý nghĩ chân thực ẩn sâu dưới đáy nội tâm gã, gã học chung trường đại học với Nhậm Tinh Lưu, nghe qua không biết bao nhiêu truyền thuyết về vị thiếu gia ăn chơi nhất chốn Lăng Thành.
Gã biết rõ Nhậm Tinh Lưu ghét loại cao ngạo như Bạch Quyện Thu, lần này đẩy anh cho nhà họ Nhậm ngoại trừ lấy lòng Nhậm Chu, Bạch Diệu còn muốn thấy Bạch Quyện Thu mất mặt.
Bạch Quảng Hải lắc đầu bảo con trai: "Con đó, cái gì cũng đủ chỉ thiếu mỗi lòng kiên nhẫn.
May mắn anh họ con là đứa vô dụng, nếu không mọi chuyện đã hỏng bét."
Bạch Diệu bĩu môi, bày ra cái mặt chẳng sao cả: "Yên tâm, thằng phế vật đó không thắng nổi con."
Bạch Quảng Hải trừng mắt nhìn nhưng không phản bác.
Bạch Quyện Thu là con trai độc nhất của anh ruột ông ta, năm đó bố mẹ mất sớm Bạch Quyện Thu được đưa đến cho nhà ông ta nuôi dưỡng, từ nhỏ phải nhìn sắc mặt Bạch Quảng Hải lớn lên sớm đã trở thành một đứa vô dụng.
Mấy năm nay Bạch Diệu không tiếc lòng chơi xấu anh họ, Bạch Quảng Hải biết nhưng cố tình dung túng gã làm bừa, ông ta muốn cháu mình vĩnh viễn sợ hãi nhà họ Bạch, từ đó bảo gì làm nấy thành con chó nghe lời mặc ông ta sai khiến.
Chỉ là Bạch Quảng Hải không thể tưởng tượng được Bạch Quyện Thu rất thông minh, học hành năm nào cũng đạt thậm chí cuối cùng thi được vào một trường đại học danh giá.
Nhưng thế thì sao, anh chẳng khác nào con mọt sách cầm cái bằng tốt nghiệp chạy khắp nơi không ai nhận, cuối cùng chỉ có thể vào một công ty khởi nghiệp với mấy chục nhân viên rồi làm công ăn lương sống qua ngày.
Thậm chí Bạch Quảng Hải cho người điều tra mới phát hiện ông chủ công ty đó thực chất là bạn học cấp ba của Bạch Quyện Thu, thấy anh đáng thương nên mới nhận về.
Hiện tại đã qua hai năm, công ty kia thế nào ông ta không biết nhưng Bạch Quyện Thu vẫn cứ mãi dậm chân tại chỗ làm trợ lý cho ông chủ, so với phế vật còn vô dụng hơn.
Nghĩ tới đây Bạch Quyện Thu nở nụ cười hài lòng, phế vật mới dễ dàng lợi dụng.
Tuy nhiên ông ta không ấu trĩ như Bạch Diệu cảm thấy Nhậm Tinh Lưu sẽ ghét Bạch Quyện Thu, công tử ăn chơi khẩu vị không nắm chắc, biết đâu lại muốn đổi một món đồ chơi khác.
Chỉ là Bạch Quảng Hải nhận ra kể cả cậu chủ nhà họ Nhậm có thích Bạch Quyện Thu thì thế nào? Nhậm Chu là người làm ăn lớn, còn lâu bà ta mới hài lòng xuất thân của Bạch Quyện Thu, kể cả hai người có yêu nhau thật lòng thì cũng không thể cưới thằng cháu ông vào cửa.
Ngược lại nhà họ Bạch có thể lợi dụng chuyện này đòi thêm điều kiện có lợi cho việc làm ăn.
Cho nên ông mới đồng ý để Bạch Quyện Thu làm cầu nối dâng lên Nhậm Tinh Lưu, suy cho cùng thành hay không thành đối với nhà họ Bạch cũng là chuyện tốt.
Đúng lúc này người giúp việc tới thông báo: "Thiếu gia Quyện Thu tới."
Bạch Quảng Hải dập thuốc, nói vọng ra: "Cho vào."
Một lát sau, người đàn ông dáng người cao lớn xuất hiện trước bàn Bạch Quảng Hải.
Bạch Quyện Thu thừa hưởng gen mẹ, gương mặt nghiêng về vẻ đẹp phi giới tính hiếm có khó tìm, nếu không phải như thế còn lâu nhà họ Nhậm mới chọn để nhà họ Bạch ăn miếng bánh này.
Ông ta làm như không có chuyện gì quan trọng, chờ Bạch Quyện Thu mở lời trước: "Chú tìm tôi có chuyện gì?"
Bạch Diệu vừa nhìn anh đã cảm thấy khó chịu, nhíu mày nói: "Cả ngày trưng cái mặt thối, đúng là đen đủi."
Bạch Quảng Hải thấy chả sao cả, từ bé Bạch Quyện Thu đã lạnh lùng, nhưng dù lạnh lùng đến đâu cũng chỉ là đứa vô dụng.
Mấy năm nay chuyện nhà họ Bạch sắp xếp có chuyện nào mà nó dám làm trái ý ông ta?
Chuyện này cũng vậy, Bạch Quảng Hải lười khách sáo, nói thẳng luôn vào vấn đề chính: "Tất nhiên là chuyện vui."
"Tuổi cháu không còn nhỏ, bên ngoài bon chen kiếm việc cũng chả dễ dàng nên suy tính đến chuyện kết hôn rồi.
Thân là trưởng bối, chú phải thu xếp cho cháu.
Yên tâm, chú còn chút mặt mũi ở Lăng Thành..."
Trong lòng Bạch Quyện Thu cảm thấy không đúng, vội vàng cắt ngang ông ta: "Cháu không có kế hoạch cho chuyện này."
Bạch Quảng Hải liếc anh một cái: "Không cần kế hoạch của cháu, nghe kế hoạch của chú là được."
Ông liếc Bạch Diệu, gã hiểu ý vênh váo nhắc lại mọi chuyện một lần, cuối cùng còn lộ ra gương mặt bố thí: "Anh họ này, nhà tôi đối xử với anh tốt thế còn gì, nếu không phải bố tôi đứng sau suy tính, dựa vào xuất thân của Nhậm Tinh Lưu cả đời này anh đừng hòng đặt chân đến nhà họ, huống chi cùng cậu ta thân thiết..."
Tuy Bạch Quyện Thu đã giả vở được hai mươi năm nhưng lúc này đây trên mặt đã không giấu nổi tức giận.
Anh không ngờ đôi cha con này lại mất dạy đến thế.
Bạch Quảng Hải sợ anh thành công nên cấm cản đủ đường, Bạch Quyện Thu ở nhà họ Bạch từ bé không thể làm gì được chỉ đành nhường nhịn, bọc lên cho mình lớp da vô dụng.
Vốn tưởng rằng lớn lên có thể tránh thoát khỏi đám người độc ác, ai ngờ anh giả vờ lâu quá nên Bạch Quảng Hải hoàn toàn yên tâm, yên tâm đến nỗi coi anh thành công cụ lúc nào cũng có thể lợi dụng.
Nhà họ Nhậm nổi tiếng Lăng Thành, vị thiếu gia kia còn nổi tiếng hơn cả nhà họ Nhậm.
Dù Bạch Quyện Thu không nhúng chân sâu vào giới quyền quý vẫn có thể nghe được chiến tích hào hùng của cậu.
Người như vậy, nếu không phải có Nhậm gia đứng sau thì liệu ai sẽ bò lên người? Bạch Quảng Hải vì để móc mối quan hệ mà không ngần ngại bán luôn cả đứa cháu ruột.
Thậm chí không thèm hỏi xu hướng tính dục của anh.
Sắc mặt Bạch Quyện Thu lạnh xuống, nói: "Cháu không thích đàn ông."
Càng không thích phụ nữ.
"Anh thích đàn ông hay không không quan trọng, chỉ cần Nhậm Tinh Lưu thích đàn ông là được." Bạch Diệu trào phúng nói: "Anh họ, anh nghĩ lại mà xem, nhà họ Nhậm không giống những gia đình khác, nếu may mắn được Nhậm thiếu gia để ý thì có phải anh sẽ rút ngắn thời gian phấn đấu đi ba mươi năm không? Thôi, đừng giả vờ thanh cao làm gì."
Ánh mắt Bạch Quyện Thu nhìn Bạch Diệu như nhìn người chết, hờ hững nói: "Cơ hội tốt như thế sao cậu không giữ lấy cho mình?"
Bạch Diệu: "Anh!"
"Thôi, im cả đi." Bạch Quảng Hải trừng mắt nhìn Bạch Diệu rồi sầm mặt ngó sang Bạch Quyện Thu: "Quyện Thu này, A Diệu thẳng tính xưa giờ nên nói không được xuôi tai.
Nhưng đạo lý nó nói đúng, thanh cao không bào thành cơm ăn được, chú cũng chỉ vì nghĩ cho cháu, với hoàn cảnh của cháu rất khó có thể nhận được cơ hội này, đừng rụt rè quá.
Chú đã hẹn Nhậm thiếu gia hai ngày nữa sắp xếp cho hai đứa gặp mặt, nhớ kỹ phải khiến cậu ta hài lòng."
Bạch Quyện Thu cười lạnh một tiếng.
Đương nhiên anh chả trông mong gì chuyện Bạch Quảng Hải đứng về phe mình, chẳng qua anh đã không còn là thằng nhãi ranh vô dụng năm đó.
Anh không xé mặt với ông ta là bởi vì cơ hội chưa đến, chứ không có chuyện anh sợ hãi không dám làm bậy.
Nhưng nếu Bạch Quảng Hải còn dám làm chuyện này với anh thêm một lần nữa...đợi mọi chuyện xong xuôi anh chắc chắn không tha cho ông ta.
Còn bây giờ, chắc có lẽ là phải cam chịu.
Cũng may anh chỉ cần đối phó với một tên công tử ăn chơi nho nhỏ không mang lại quá nhiều phiền toái.
Trong chốc lát, Bạch Quyện Thu tính rất nhiều bước cuối cùng ngẩng đầu tặng cho hai bố con nhà họ Bạch một nụ cười lạnh, bình tĩnh nói: "Được, tôi đi gặp cậu ta."
Bạch Diệu bật cười: "Tưởng thế nào."
Bạch Quảng Hải đột nhiên nhăn mày, ông ta cứ cảm thấy trong nháy mắt khí chất của Bạch Quyện Thu đã thay đổi...!giống với cậu thiếu gia cao ngạo năm đó tới làm khách nhà ông.
Chắc là do ảo giác, Bạch Quyện Thu bây giờ có khác nào con chó thuần phục dưới chân ông ta, mặc ông ta sai bảo chứ?
Bạch Quảng Hải yên lòng, gật đầu cười: "Thế mới phải."
Hết chương 2.