“Bây giờ cậu lập tức đến Vấn Tông thông báo các trưởng lão lớn đến đây đóng giữ, ông Tuyệt Nhật Yêu Hoàng này cố ý tiết lộ ẩn ý, muốn khiến tôi hiểu lầm tưởng rằng quy mô thú triều lần này không lớn.
Đây chính là muốn xem trò cười của Vấn Tông ta trước mặt mọi người, còn tưởng rằng tôi không nhìn thấu sự tính toán của ông ta sao”
Tuân Trì lại cười giễu một tiếng.
“Vấn Tông, không lẽ thật sự dám ra tay với Tông Môn hay sao?”
Lúc toàn bộ sự chú ý của thế giới ẩn tập trung vào núi Nhạc Hoàng thì Tân Trạm đi ra khỏi dãy núi Quái Thú.
Nhìn sơn môn cao to hùng vĩ của Vấn Tông ở phía xa xa đó, Tần Trạm thở dài một hơi.
Tích góp, chuẩn bị lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đến lúc bộc phát hết tất cả.
Lần này xông vào sau núi Vấn Tông, anh không chỉ phải che giấu thân phận, cứu hai người Diệp Thành ra, mà còn phải an toàn thoát khỏi đây, để Vấn Tông không nghi ngờ thân phận của anh.
Ba chuyện này, bất cứ chuyện nào cũng có phần khó khăn, nhưng anh chỉ có thể làm được hết tất cả mới có thể xem là thoát thân hoàn hảo.
Độ khó này không thể gọi là không nhỏ.
Nhưng bất luận thế nào, lân này cũng phải càn quấy một lần ở Vấn Tông, và cảnh tượng đó nhất định sẽ làm kinh ngạc thế giới.
Dùng thuật nhập ẩn, bóng Tân Trạm biến mất ngay tại chỗ, anh bay lên và vòng quanh sơn môn Vấn Tông.
Vấn Tông dường như được bao quanh bởi những ngọn núi, ngoài sơn môn ra thì những chỗ khác không có bố trí phòng ngự.
Nhưng trên thực tế, đối với tu sĩ bình thường mà nói thì môn sơn ngược lại là nơi phòng ngự lỏng lẻo nhất ở Vấn Tông.
Lần này Tân Trạm thì lựa chọn phá trận đi vào.
Đứng ở chỗ eo núi, Tân Trạm quan sát phía trước.
Một màn ánh sáng như có như không, giống như rãnh trời vậy, bắt ngang giữa trời và đất.
Đây là trận pháp bảo vệ núi của Vấn Tông, năm đó mất mười mấy năm và được hơn mười đại sự kếp hợp bố trí.
Lập tức Tân Trạm định thử nghiệm.
“Thiếu chủ, trận pháp của Vấn Tông này có chút huyền diệu, không thể dễ dàng xông vào được”
Khôi Ách lơ lửng ở bên cạnh, mở miệng nhắc nhở anh.
“Anh rất hiểu trận pháp này?” Tần Trạm hỏi.
“Tôi cũng là có nghe Tuân Trì nhắc qua.” Khôi Ách gật đầu nói.
“Đã từng có tu sĩ hoàn hảo thoát ra khỏi Khiếu Cảnh, dựa vào sự hiểu biết của mình về trận pháp, muốn phá trận chuồn vào trong đó, kết quả chưa đến mười giây thì bị Vấn Tông phát hiện, và bị bắt rất nhanh, cuối cùng đầu người chảy máu đầm đìa bị treo lên môn sơn.”
Tân Trạm không có đáp lại, anh đứng cách màn ánh sáng này một trăm mét, không có phá trận ngay.
Một vài con thỏ rừng bị Tân Trạm bắt trong tay, anh thả tay ra, những con thỏ rừng này rớt xuống và chạy xuống dưới núi.
Khi những con thỏ rừng này chạy vào trong màn ánh sáng của trận pháp, thì màn ánh sáng này rung lên, sau đó những con thỏ rừng này đi vào trong đó, và không chịu bất cứ thương hại nào.
Sau đó Tân Trạm đổi nơi khác, và lại thử nghiệm những dã thú khác, bao gồm quái thú.
“Là kẻ địch có nguy hiểm hay là động vật bình thường, trận pháp có thể phân biệt được, quả thực bố trí rất khéo.
léo.
Nhưng năng lực này không phải là điều mà trước mắt trận pháp này làm được”
Tân Trạm nhìn màn ánh sáng trận pháp, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đột nhiên anh mở Thiên Minh Nhãn, màu đen bao phủ trong con ngươi, hai con mắt hoàn toàn nhuộm thành một màu đen.
Thế giới trước mắt đột nhiên biến đổi hình dạng, một màn ánh sáng gần như là trong suốt, lách mình dưới Thiên Minh Nhãn, lộ rõ ra ngoài.
Tân Trạm bừng tỉnh, thì ra trận pháp bảo vệ núi chỉ là che mắt mà thôi.
“Thì ra như vậy, nếu như dựa vào sự hiểu biết về trận pháp mà muốn phá vỡ trận đi vào, thế thì lớp màn ánh sáng trong suốt đó sẽ lập tức phát hiện tung tích của kẻ xâm nhập vào.
Cho dù cậu ta cuối cùng phá vỡ được trận pháp, nhưng đồng thời Vấn Tông cũng đã nhìn thấy hết rồi”
Phát hiện màn ánh sáng trong suốt rồi thì tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.
Tân Trạm phá vỡ kết giới của màn ánh sáng này trước rồi sau đó phá vỡ trận pháp.
Khôi Ách ở bên cạnh nhìn mà không ngừng kinh ngạc.
Dưới góc nhìn của anh ta, Tân Trạm chỉ duỗi tay ra, nhẹ nhàng gõ lên khoảng không, nhưng có màn ánh sáng mà anh ta không thấy đã bị vỡ, Tân Trạm nhanh chóng đã phá vỡ nó.
“Đôi mắt có thể nhìn thấy trận pháp ẩn, phương pháp rất lợi hại.
Trên người thiếu chủ, rốt cuộc còn bao nhiêu con át chủ bài còn chưa thể hiện”
Khôi Ách tấm tắc khen ngợi, Tân Trạm càng thể hiện nhiều thì khiến anh ta càng kính nể.
Nửa giờ sau, Tần Trạm đi vào trong Vấn Tông.
“May mà không có hủy trận pháp Truyền Tống giữ lại lần trước, như vậy có thể tăng nhanh tốc độ”
Lỗ Thiện Văn Tân Trạm phân rõ phương hướng rồi đến trận pháp Truyền Tống mà mình từng bố trí trong núi hoang.
Xoay chuyển trận pháp, anh xoay chuyển nhiều lần thì đến vị trí cách Vấn Tông không xa.
Lần trước Tân Trạm vào hầm giam, là nhờ Liễu Nhật Hạ, tình báo viên này dẫn đường, dùng Di Hồn bí thuật khống chế đội trưởng Lỗ Thiện Văn, cuối cùng tiến vào bên trong.
Nhưng mà chuyện mà anh cần làm bây giờ nguy hiểm vô cùng, Tân Trạm sẽ không liên lụy vợ chồng Liễu Nhật Hạ vào chuyện này.
Men theo con đường quen thuộc, Tân Trạm đến thẳng sân nhà sang trọng đó của Lỗ Thiện Văn.
Nhưng mà lần này, điều khiến Tân Trạm có chút bất ngờ là lúc này Lỗ Thiện Văn đang bận rộn trong sân, liên tục chuyển đồ từ trong nhà ra đặt vào thùng gỗ lớn, nhìn có vẻ như là đang dọn đồ chuyển nhà.
“Mục Đồ đáng chết, kiêu ngạo cái gì, lúc đầu chẳng qua chỉ là con chó bị ông đây giãm dưới chân, bây giờ cậy thế Triệu Tấn Dục mà lên mặt, còn diễu võ dương oai trước mặt ông đây.
Trưởng lão Triệu Tấn Giang sớm muộn gì cũng sẽ đến, đến lúc đó ông đây nhất định sẽ hại chết mày”
Lỗ Thiện Văn vừa dọn đồ đạc vừa chửi rủa, lúc này anh ta không có dáng vẻ như trước, mặt thì tiều tụy, bất an như nhà có đám vậy.
“Tiếc là trưởng lão Triệu bị phạt đến Loạn Mộc Lâm, e là cả đời này phải chết già ở đó.
Haizz, đáng trách lúc trước ông đây không nhìn ra tên vong ơn bội nghĩa Mục Đồ này.
Sân nhà tốt như vậy, bây giờ cũng phải trả lại cho hắn ta, đúng là không cam tâm”
Lỗ Thiện Văn càng nghĩ càng tức, anh ta hung hăng nhổ nước bọt xuống đất.
“Nếu có người có thể giúp mình báo thù này, ông đây có chết cũng cam lòng.”
“Anh muốn tìm ai báo thù? Mục Đồ lại là ai nữa?”
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên bên tai Lỗ Thiện Văn.
Vẻ mặt Lỗ Thiện Văn liền biến đổi, quay đầu thật mạnh nhìn xung quanh.
“Ai, ai đang giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta”
“Mấy ngày không gặp, sao bây giờ cậu lại sa sút như vậy”
Bóng dáng Tần Trạm dần dần xuất hiện trong sân, anh hơi chau mày nhìn Lỗ Thiện Văn.
Vốn dĩ anh định nhờ Lỗ Thiện Văn vào hầm giam sau núi, nhưng xem ra tình hình dường như có chút thay đổi rồi.
“Anh là ai, sao lại đến đây? Là tên Mục Đồ đó, hắn ta sai người đến giết tôi.”
Lỗ Thiện Văn kinh ngạc la lên, phản ứng đầu tiên của anh ta là quay đầu bỏ chạy.
“Vẫn chưa trả lời của thiếu chủ, cậu muốn đi đâu?”.
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ