CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



Nhưng bọn họ vui mừng không được bao lâu, thì lời của Tân Trạm giống như đang tạt một chậu nước lạnh lên mặt của họ.

“Vì sao?” Viên Khánh nói.

“Kén lửa mà tôi tạo ra này không có khả năng ở trong mảnh Hoả Chi Bản Nguyên Địa này chống đỡ đến ngày mai”
Tân Trạm lắc đầu nói.

“Vậy phải làm sao? Nếu như vậy chúng ta chẳng phải vẫn phải chết à” Viên Khánh có chút đắng chát nói.

Nhưng cũng may, lần này anh ta cũng không sụp đổ như lần trước.

“Nhưng dù sao cũng tốt hơn là chết trong tay những bản nguyên khí hỗn loạn kia, hơn nữa chết ở chỗ này, nói không chừng kế hoạch của Mộc Thăng Khanh thất bại, thì ít nhất chúng ta cũng không để anh ta chiếm được tiện nghi” Diệp Thành nói.

“Cũng không đến mức đấy” Tân Trạm khẽ lắc đầu nói: “Các người ở lại đây, tôi đi ra tìm xem có cơ hội nào không”
Đám người nghe được lời này của Tân Trạm đều giật mình.


“Tân Trạm, cậu đừng xúc động bây giờ bên ngoài đều là bản nguyên khí hỗn loạn, cho dù tốc độ của cậu nhanh như thế nào cũng không thể trốn thoát được.” Diệp Thành thốt lên.

Những bản nguyên khí hỗn loạn kia lợi hại như thế nào, bọn họ đều đã trải qua, mấy người liên thủ lại còn phải mất rất nhiều sức lực, hơn nữa bên ngoại kết giới hàng ngàn hàng vạn những bản nguyên khí hỗn loạn kia, còn Tân Trạm chỉ lẻ loi một mình.

Tùy tiện nghĩ cũng biết, chuyện này vô cùng nguy hiểm, sợ lần này Tân Trạm đi chín phần chết một phần sống.

“Dù sao ở lại cũng phải chết, cho nên tôi muốn đi ra ngoài xem thế nào” Tân Trạm cười lắc đầu nói.

“Chẳng lẽ các người không muốn sống đến ngày mai, tìm tên Mộc Thăng Khanh kia báo thù, không muốn tìm ra rốt cuộc là ai đã hại chúng ta sao.”
“Đương nhiên là có rồi, cho dù đám người đó là ai, nhưng đã làm ra loại chuyện thương thiên hại lí này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ” Từ Kim Thanh nói.

“Cho dù đánh không lại, tôi cũng thà đồng quy vu tận với bọn họ, cũng không muốn bị bọn họ hãm hại đến chết mà không biết tại sao.” Viên Khánh cũng thở phì phò nói.

“Vậy thì đúng rồi, ở lại đây chờ chết, chi bằng ra ngoài tìm hy vọng”
Tân Trạm bình tĩnh nói: “Hơn nữa tôi sẽ không tự mình đi tìm chết, các người cứ ở đây chờ tôi.”
Nói xong, thân thể Tân Trạm đột nhiên khẽ động, bay lên phía trên biển lửa, nhoáng một cái liền biến mất.


Mọi người thấy Tân Trạm rời đi, tâm tình đều có chút phức tạp.

Tình hình như hiện tại Tân Trạm có thể một mình ra ngoài đối mặt với nguy hiểm, cần phải có dũng khí lớn cỡ nào, nhưng bọn họ có thể thấy ý chí kiên quyết của anh không hề có ý định trùm bước.

“Không đúng”
Nhìn Tân Trạm rời đi, Diệp Thành đột nhiên phản ứng lại.

“Cậu ta nói như vậy với chúng ta khiến chúng ta nhiệt huyết sôi trào, nhưng cậu ta có nói làm sao tìm được phương pháp phá giải không?”
“Hình như không có, nhưng tôi tin chắc với sự thông minh của Tân Trạm, chắc chắn cậu ta đã có kế hoạch gì đó nếu không cậu ta sẽ không làm ra quyết định vậy đâu” Râu quai nón nói.

“Nói cũng đúng”
Diệp Thành cũng gật đầu, thở hắt ra một hơi, những trên đôi mắt vẫn hiện ra một tia lo lắng.

Tân Trạm thật sự có biện pháp sao?
Bản nguyên không thể phi hành trong không gian, nhưng Tân Trạm có càn khôn dời chuyển quyết, cũng không được liệt vào hàng ngũ này.

Đạp một cái quanh người Tân Trạm xuất hiện ngọn lửa, cứ thế toàn thân Tân Trạm được lửa bao bọc, đồng thời áp chế khí tức đến mức thấp nhất, chậm rãi bay ra khỏi khu vực bản nguyên hỗn loạn.

“Mình có lĩnh ngộ cao với bản nguyên không gian, còn có Hỏa Chỉ Bản Nguyên, thật đau đầu mà”.


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi