CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



Mà quan trọng hơn là chính mình cũng ở ngay bên trong sơn cốc, nếu như có xảy ra đánh nhau kịch kiệt thì sao ông ta lại chẳng cảm giác được một chút động tĩnh nào chứ.

Mặc dù hơi hoài nghi nhưng xuất phát từ tính cẩn thận, thận trọng, ông ta vẫn lấy một khối ngọc bội ra.

Đây là ngọc bội khí tức của Sài Chính Đạo, là tín vật mà Nhà họ Sài cho ông ta.

Ở trên ngọc bội, chẳng những thấy được sự sống của Sài Chính Đạo mà còn có thể truyền được một số tin tức khác.

Không xem thì đã chẳng lo, vừa mới nhìn xuống thì Thôi trưởng lão nhất thời khiếp sợ.


“Đây, chuyện này là sao? Khí tức của công tử sao lại đột nhiên cách mình xa như thế chứ”
Bên trong sơn cốc có căn nguyên quấy nhiễu nhưng mà không thể nào có sự khác biệt lớn đến thế được.

Sau đó, trưởng lão Thôi thử truyền âm đến cho Sài Chính Đạo thế nhưng thần thức vừa được truyền ra lại giống như đá chìm đáy biển vậy, căn bản không thể nhận được câu trả lời.

Điều này có nghĩa là hai người cách nhau rất xa, ngay cả thần thức của cảnh giới Phân Thần cũng khó mà truyền đi được.

Một giây trước cậu chủ vẫn còn ở khe nước mà bây giờ lại không thấy người rồi ư?
“Xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này dù cho trưởng lão Thôi có chậm chạp đến cỡ nào đi nữa thì cũng nhận ra được tình hình đã trở nên cực kỳ xấu rồi.

Hai người Lê Thịnh đã chết, cậu chủ lại mất tích, rốt cuộc trong những tên còn sống còn người nào là cường giả nữa chứ.

Ông ta đột nhiên đứng dậy và không còn quan tâm đến trận pháp đang vẽ được một nửa vào lúc này nữa, thân hình của ông ta lúc ẩn lúc hiện như làn sương mà đi về phía bên ngoài của sơn cốc ngay lập tức.

Mãi cho đến khi ông ta quyết định rời đi thì mới đột nhiên thay đổi vẻ mặt của mình, bởi vì ông ta đã nhận ra được một số điểm khác thường mà lúc trước ông ta chưa hề nhận ra.


Ông ta đột nhiên vung mạnh tay ra một cái, cảnh tượng ở trước mắt giống như tấm thủy tinh bị vỡ nát mà ào ào vỡ vụn ra và rơi xuống đất.

Tất cả những thứ mà ông ta nhìn thấy vào lúc trước lại đều là ảo giác.

“Vậy mà lão phu lại trúng phải Ảo trận của người khác mà không biết gì cả, chẳng trách lại không nghe được tiếng động nào ở trong sơn cốc”
Vẻ mặt của trưởng lão Thôi trở nên ảm đạm như nước và nhanh chóng lướt về phía chân trời.

“Người bày ra trận pháp này rất mưu mô, vậy mà lại có thể thông qua trận pháp lúc trước mà suy đoán ra được một số quy tắc và vị trí của nơi bày trận, sau đó liền bày trí trận pháp ở nơi này trước, mà lão phu căn bản không hề nhận ra rằng sẽ có người bày trí Ảo trận ở nơi này, vì vậy bây giờ mới nhận ra được”
Trưởng lão Thôi nhanh chóng đi đến lối ra vào của sơn cốc, lúc này vẻ mặt của ông ta càng trở nên khó coi hơn khi nhìn thấy hai cái hố to sâu không thấy đáy mà còn có khói xanh bốc lên.

“Những người còn lại kia đã thoát ra rồi, bọn họ đang đuổi theo chúng ta đấy” Ở bên ngoài sơn cốc, cả ba người đang bay đi thì đột nhiên vẻ mặt của Tân Trạm bỗng thay đổi và nói.


“Tôi đi ngăn cản bọn họ, hai người đi đến trận pháp trước”
Từ Kim Thanh nói: “Lúc trước Tân Trạm đã tiêu hao rất nhiều sức lực, hơn nữa một lát còn phải chủ trì trận pháp, Vân công tử cũng bị thương rất nặng, chỉ có tôi là người thích hợp nhất”
“Đừng đùa, tu vi của anh không cao bằng tôi, nếu như ở lại thì cũng không cản được dám người này mà chỉ tự tìm đường chết mà thôi” Vân công tử cau mày nói: “Vẫn là tôi đi là được nhất”
“Tôi ngược lại không sợ chết, thật ra thì chỉ cần Nhạc Nhu còn sống thì tôi có thể hi sinh bản thân mình bất cứ lúc nào”
Từ Kim Thanh nhếch miệng cười lên và nói.

Tân Trạm khẽ cau mày lại, anh cảm thấy tình trạng của Từ Kim Thanh có gì đó không đúng lắm thế nhưng anh vẫn không nói ra được vấn đề ở đâu..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi