Lúc này, ở phạm vi mấy vạn km xung quanh Thánh Cảnh.
“Tuyết Nhi, làm tốt lắm”
Cổ Nguyệt Linh nhặt một mảnh vỡ bằng bàn tay của Thánh Tuyền lên, yêu thương sờ sờ đầu của chú chồn tuyết.
“Không tồi, chồn tuyết mi thật sự là bảo bối”
Ở bên gốc cây lớn có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang ngồi, cô nhận lấy mảnh vỡ đó lười biếng nói.
“Làm đi, nhưng khu vực này chúng ta tìm hết rồi, đổi chỗ khác đi thôi.”
Trong lòng Cổ Nguyệt Linh có chút tiếc nuối, đáng tiếc từ khi rời khỏi Tân Trạm bản thân cô chẳng tìm được một mảnh vỡ nào của Thánh Tuyền lớn hơn cái thùng nước.
“Mảnh vỡ này chị sẽ hấp thu, mảnh tiếp theo đến phiên em”
Người phụ nữ đó đập vỡ mảnh vỡ, hấp thu toàn bộ linh dịch chảy bên trong.
Cổ Nguyệt Linh không để tâm lắm lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống vuốt ve chồn tuyết.
Lúc này, tu vi của cô đã sắp tăng lên cảnh giới Phân Thần nhất cảnh.
“Xem ra với thực lực này của mình mà muốn tiến vào Thánh Cảnh còn hơi miễn cưỡng, mới vừa tách khỏi Tân Trạm thì bị bắt lại, cũng may người phụ nữ này tuy rằng khá bí ẩn nhưng cũng rất giữ chữ tín”
Chờ người phụ nữ đó hấp thu toàn bộ linh dịch trong mảnh vỡ, Cổ Nguyệt Linh liền đứng lên.
“Chị, rốt cuộc chị đã đạt đến tu vi gì rồi? Hấp thu nhiều linh dịch như vậy mà chẳng thấy tu vi của chị tăng lên xíu nào?” Cổ Nguyệt Linh thắc mắc hỏi.
“Đây là bí mật của chị, sao có thể nói cho em biết chứ?”
Người phụ nữ áo hồng cười cười nói.
Cô đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhíu mày, mạnh mẽ nhìn về một hướng.
“Em ở lại đây, chị đi xử lý một cái đuôi”
Nói xong, thân ảnh người phụ nữ nhoáng lên một cái, lập tức biến mất trên cây cổ thụ.
Cổ Nguyệt Linh không có biểu cảm gì, không cảm thấy kì quái lắm.
Cô ấy chỉ ôm lấy chú chồn tuyết, giấu vào một chỗ bí mật.
Một lát sau, người phụ nữ quay trở về, hơi thở có chút hỗn loạn, nhưng khi cô ấy khởi động linh khí điều tức thì lập tức trở lại bình thường.
Nhưng Cổ Nguyệt Linh vẫn có thể nhận ra sâu trong đôi mắt của cô gái trước mắt hiện lên chút mệt mỏi, trên người còn thoang thoảng mùi máu tươi.
“Chị không sao chứ?” Cổ Nguyệt Linh nói.
“Đã xử lý xong cả rồi, chúng ta nhanh đi thôi” Người phụ nữ không muốn nói nhiều.
Hai người rời đi, Cổ Nguyệt Linh ôm lấy chồn tuyết, đôi mắt linh động của nó nháy nháy, vẫn luôn dừng ở trên người của cô gái mặc áo đỏ.
“Chị, thật ra chị bị thương rất nặng đúng không”
Cổ Nguyệt Linh nhịn không được nói ra những lời vẫn che dấu trong lòng.
Người phụ nữ ảo hồng sửng sốt: “Làm sao em biết?”
“Linh dịch của Thánh Tuyền kia rất thần kỳ, nhưng chị hấp thụ nhiều như vậy rồi vẫn không thấy tu vi tăng lên, cho nên chị đi tìm linh dịch với em không phải để tăng lên tu vi, vậy thì chỉ có thể là chữa thương” Cổ Nguyệt Linh thản nhiên đáp.
“Hửm?” Người phụ nữ khẽ cười: “Vậy em còn đoán được những gì, nói chị nghe thử nào?”
Cổ Nguyệt Linh được cổ vũ, tiếp tục nói: “Còn có, thực lực của chị mạnh như vậy, đối phương còn dám đuổi giết, nhưng chị cũng không thể trả thù lại được, cho nên người truy đuổi chị thực lực chắc chắn phải cao hơn rất nhiều, rốt cuộc chị đã đắc tội ai vậy, nhà họ Tống hay nhà họ Sài?”
“Em gái nhỏ, em coi vậy mà vô cùng thông minh đấy”.
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ