CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nếu dưới lòng đất có nội hạch Hỏa Diễm, chắc chắn tôi sẽ lấy ra cho anh” Liễu Mộng gật đầu nói.

Tân Trạm gật đầu, hai người đồng thời hành động.

Được linh khí bao phủ, Liễu Mộng nhảy xuống lòng đất, Tân Trạm cũng bay lên không trung dưới sự che phủ của màn sương trắng cao vút.

Càng bay lên cao, Tân Trạm càng cảm thấy chính mình đã đoán đúng, trong lòng có chút chờ mong..

Nơi đây là huyễn giới mà Như Ý Tiên Tôn kia tạo ra, cũng không phải thế giới thực, làm sao lại có ngôi sao thật lơ lửng trên không trung chứ.

Cái này treo trên bầu trời, mặt trời nóng bỏng đnag không ngừng tỏa ra nhiệt độ cực cao, chắc chắn là có liên quan gì đó với tinh túy của ngọn lửa.

Đương nhiên, nếu như mình đoán sai, thì lân này nghĩa trang Đại Năng sẽ hoàn toàn vô duyên với mình.


“Ai cho các người bày trận pháp? Hủy bỏ trận pháp cho tai”
Đúng vào lúc này, người đàn ông râu ngắn cũng bay tới bên ngoài trận pháp ẩn nấp, sắc mặt lạnh lùng quát màn sương trắng.

“Ha ha, nhà họ Tống ngang ngược không phải cũng ngang ngược thế này sao? Chúng tôi không tranh yêu thú với các người, các người còn muốn quản chúng tôi làm gì hả?”
“Đúng vậy, thật là nực cười, chúng tôi không hủy bỏ ông làm gì được chúng tôi nào?”
“Có giỏi thì ông vào đây này”
Cách trận pháp, người đàn ông râu ngắn thậm chí còn không thể nhìn thấy diện mạo của họ, cho nên những tu sĩ này không kiêng nể gì, cả đám đều cười lạnh, nói tất cả những gì bình thường họ không dám nói ra.

“Chúng mày muốn chết à?”
Ánh mắt người đàn ông râu ngắn lạnh lùng, trong mắt ông †a, đám người trong sương trắng này chỉ như con sâu cái kiến, thế mà lại dám măng mình.

Ông ta giơ tay lên, linh khí động trời lập tức tụ lại trong lòng bàn tay, sau đó đánh ra một chưởng mạnh mẽ.



Được truyền qua trận pháp sương trắng này, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, càng không thấy hơi thở, nên hoàn toàn không sợ bị người đàn ông râu ngắn nghe ra.

Người đàn ông râu ngắn cau mày.

“Mấy con sâu bọ này hình như không sợ mình phá vỡ trận pháp.

Nếu bọn chúng thật sự đang giở trò gì, hẳn là phải cực kỳ lo lắng, sợ mình sẽ phá vỡ trận pháp”
Ông ta suy nghĩ, rất nhanh đã đưa ra kết luận.

Đám người này hẳn là căm hận vì bị nhà họ Tống đuổi đi, nên cố tình làm trò khiến mình phân tâm.

“Hừ, nếu đám người này muốn ẩn nấp, vậy cứ ở đấy đi”
Người đàn ông râu ngắn hừ lạnh, ông ta đưa tay hình thành một vòng trận pháp cảnh báo sớm bên ngoài sương trắng.

Bằng cách này, ngay khi đối phương muốn rời khỏi trận pháp sương trắng, phía ông ta có thể ngay lập tức tìm ra manh mối.

Như vậy sẽ không có gì phải sợ nữa..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi