Lúc Tân Trạm quan sát, những người khác cũng đang nhìn qua lại đánh giá lẫn nhau, ầm thầm suy đoán.
“Các vị, tinh túy ngũ hành đã có người thu hoạch được rồi, người đạt được tinh túy, sẽ là một trong năm người kết thừa của bản tôn, giờ đúng ra trước mặt lão phu đi, tiếp nhận thử thách cuối cùng” Lúc này Như Ý Tiên Tôn mở to mắt, nói.
Xung quanh lập tức trở nên yên lặng, toàn bộ mọi người đều có chút chờ đợi, đến tột cùng là ai sẽ trở thành một trong năm người đây.
Người bước ra đầu tiên, là một người thanh niên đang cầm một tờ giấy trong tay, khuôn mặt cậu ta mang theo nụ cười nhẹ, khẽ lật tay một cái, lấy ra một sợi ẩn chứa tinh túy của khí kim duệ.
“Là Trần công tử của thành Nam Lộc, nghe nói bảy tuổi cậu ấy đã thành trúc cơ rồi, mười lăm tuổi lĩnh hội được bản nguyên của kim, tinh túy kim chúc này, cũng bị cậu ấy lấy mất rồi”
Có người nhận ra người thanh liên, liền giới thiệu.
Sau đó có một người phụ nữ mặc đồ đỏ, một người trung niên cường tráng và một ông già bước ra.
Nhưng không hề ngoại lệ, đều là vùng lân cận của thành cổ Đông Hoàng, đều là nhà giàu hoặc là người của môn phái có tiếng tăm lừng lẫy.
Bao gồm cả bốn người tu sĩ đã đạt được tinh túy kia, cũng rất tò mò mà nhìn snag.
“Các người đừng có nhìn tôi, hỏa diệm tinh túy không nằm trong tay của ông đây đâu” Tống Linh Thông bị ánh mắt của mọi người làm cho có chút phiền phúc, nhịn không được mà nói.
“Không phải Tống Linh Thông?”
Mọi người đều ngẩn ra, sau đó lại kinh ngạc hơn nữa.
Trong chỗ của hỏa diệm, còn có người mạnh hơn cả Tống Linh Thông sao?
Sau đó, Tân Trạm chậm rãi bước ra, đi đến bên cạnh bốn người đó, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Mọi người đều có chút kinh ngạc, không ít người không biết được chỉ tiết, nên càng khó tin tưởng.
“Gì cơ? Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ kia lại thắng rồi sao?”
“Hơn nữa người cậu ta thắng là Tống Linh Thông, người nhà họ Tống mang theo bốn mươi người vào trong giới, cuối cùng lại thất bại dưới tay của một tán tu”
“Ha ha, ai nói tán tu chúng ta vô dụng, người anh em đeo mặt nạ quỷ này, đánh bại được cả Tống Linh Thông, nói không chừng người kế thừa chính là cậu ta”
Không ít tán tu nhìn thấy Tân Trạm liền rất vui vẻ.
Ngày thường, tán tu hoặc là những tu sĩ nhỏ bé của các môn phái nhỏ, đều hay bị các thế lực lớn dồn ép, áp chế, thậm chí là bắt nạt.
Giờ cho dù là bọn họ không lấy được thừa kế, nếu có thể nhìn thấy được một người có xuất thân tương tự đạt được, cũng là một loại hạnh phúc, tối thiểu so với nhìn những người cường giả kia uy hiếp thì càng vui vẻ hớn..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ