Mà Chiến Đào thì phóng ra lời lẽ hùng hồn, khiêu chiến Tiêu Vũ Nhượng.
Tiêu Vũ Nhượng cũng không có rời khỏi Tân Hoàng Đô, anh ta cũng đang chờ trận thi đấu Man tộc này.
Mục đích của Chiến Đào rất đơn giản, năm đó Hách Tác Kỳ bị Tiêu Vũ Nhượng một chiêu đánh bại, nếu như mình có thể chiến thăng Tiêu Vũ Nhượng, vậy sẽ xứng đáng trở thành thiên tài đầu tiên của Man tộc lần này.
Làm cho mọi người hưng phấn là Tiêu Vũ Nhượng sau khi biết được tin tức, vui vẻ đáp ứng.
Trận chiến này, ngay sau đó, sẽ tiến hành tại lôi đài.
“Tôi sẽ không đi.”
Trong biệt viện Man tộc, Hách Tác Kỳ khổ tu không ngừng, bốn phía linh viêm thiêu đốt, nhiệt độ kinh người.
Anh ta thì toàn thân đi vào trong hỏa diễm, chịu đựng nhiệt độ kinh người, dùng cái này rèn luyện da thịt thần hồn.
Biết được tin tức này, anh ta chỉ là lạnh lùng hừ một tiếng.
“Chiến Đào đích xác dã tâm rất lớn, muốn đem danh tiếng của tôi ép xuống, nhưng khiêu chiến Tiêu Vũ Nhượng, anh ta cũng xứng đáng?”
Anh ta và Tiêu Vũ Nhượng từng giao thủ, tự nhiên biết Tiêu Vũ Nhượng khủng bố.
Dưới nụ cười ôn hòa, thực lực của Tiêu Vũ Nhượng tuyệt đối đứng trong top ba trong năm đại hoàng tộc.
Hách Tác Kỳ vươn ra một ngón tay, nhìn về phía trưởng tộc.
“Một chiêu, Chiến Đào này tuyệt đối không chịu nổi lực lượng một kích của Tiêu Vũ Nhượng” Hách Tác Kỳ tràn đầy tự tin nói.
Ngay khi Hách Tác Kỳ nói chuyện không lâu, trên lôi đài.
Tiêu Vũ Nhượng vẻ mặt nhã nhặn như trước, chậm rãi bước lên lôi đài.
Anh ta tuy rằng bề ngoài vẫn vân đạm phong khí, nhưng trong lòng lại có chút buồn bực.
Qua hơn một tuần thời gian, nhưng vừa nghĩ đến Lôi Long Quả cùng Lôi Long Thảo mình bị lừa mất, anh ta liền tức giận không có chỗ đánh.
Trải qua đoạn kích động trong thời kỳ bị đuổi giết, sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Vũ Nhượng cũng hoài nghi.
Mình có phải bị bọn Tân Trạm lừa hay không.
Vốn trong lòng không thuận lợi, tên Chiến Đào này còn không biết sống chết khiêu chiến mình.
Tiêu Vũ Nhượng trong lòng hừ lạnh, nếu không phải không muốn đả thương anh ta, cho nhà họ Tân chiếm tiện nghi, ông đây nhất định phải đánh anh ta mười năm không xuống giường là không được.
“Bắt đầu đi”
Tiêu Vũ Nhượng thúc giục một tiếng, chờ trọng tài trưởng lão kia mở miệng, thân ảnh giống như gió xẹt qua.
“Âm ầm!”
Thân ảnh Chiến Đào, một trận bay ngược, âm ầm ngã xuống bên ngoài lôi đài.
Chiến Đào vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí không biết mình thua như thế nào.
Tiêu Vũ Nhượng xoay người rời đi, nháy mắt biến mất trong đám người.
Mọi người đều giật mình.
Một chiêu! Tiêu Vũ Nhượng đánh bại Chiến Đào.
Ngày thứ chín, Tân Trạm rời khỏi Huyết Ngọc không gian.
Lôi Long lưu luyến không nỡ gào thét, mà những nguyên thú kia, lại lộ ra vẻ mặt may mắn trốn thoát trong cái chết, thiếu chút nữa khóc ra.
Những nguyên thú cường đại này từng người một thân thể bị thương, hơi thở suy yếu..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ