“Tân Trạm, nói thật cho cậu biết, Tân Vương thể mả cậu tu luyện chính là công pháp được cất giữ nghiêm mật trong phòng tổ, không ai có thể đụng vào cả”
Ông lão râu quai nón cũng nghiêm nghị lên tiếng: “Bất kể là ai lấy được bản Tân Vương thể này, là ai cho cậu, còn có chuyện cậu tu luyện thuật này, đều là tội lỗi nghiêm trọng nhất ở Tân gia, nhẹ thì lưu đày trăm năm, nặng thì trực tiếp phế bỏ tu vi, đuổi khỏi Tân gia! Cho nên tôi khuyên cậu hãy lập tức nói ra sự thật đi, mấy người bọn tôi ở đây cũng không phải là dễ dàng bị cậu lừa gạt đâu!”
“Lưu đày trăm năm, phế bỏ tu vi?”
Sắc mặt Tân Trạm trầm xuống, anh đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Vô Tự Thiên Thư là một trong những bí mật lớn nhất của anh, nếu vật này bị lộ ra thì không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Cho dù là phải đối mặt với trưởng lão Thái Thượng của Tân gia thì cũng tuyệt đối không được bại lộ một cách dễ dàng.
“Nhưng nếu mà mình không nói bản Tân Vương thể này là do cha giao lại cho Tuệ Khả truyền lại cho mình, vậy chẳng phải là cha và Tuệ Khả đều sẽ bị mình làm liên lụy sao?”
“Chuyện này không phải là chuyện đùa đâu, cậu nên nói thật ra đi.
Ba cậu là Tân Hoàng, cứ xem như là…” Tân Bách Chiến nói.
“Tân Bách Chiến!”
Tân Bách Vinh nhíu mày, đột nhiên đứng lên và quát: “Đến bây giờ mà ông còn muốn bao che cho cậu ta sao? Tôi nói cho ông biết, phòng tổ của Tân gia chúng ta đã bị người ta xâm nhập vào một ngàn năm trước, ai có thể cam đoan rằng tên Tân Trạm này không phải là gian tế mà người thần bí kia cài vào để hủy diệt Tân gia chúng ta chứ? Thiên phú của cậu †a được đất tổ công nhận, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp rồi, bây giờ lại còn có được Tân Vương thể cấp bậc hoàn mỹ nữa chứ.
Ông thiên vị Tân Trạm như thế, chẳng lẽ ông không sợ cơ nghiệp tương lai của Tân gia chúng ta bị hủy hoại trong tay người này sao?”
“Tân Bách Vinh, ông cũng không cần hù dọa tôi như thế đâu!”
Tân Bách Chiến cười lạnh, n lếu Tân Trạm thật sự là gian tế, vậy thì cậu ta cần gì phải liều chết chiến đấu với Man Tộc? Thậm chí còn không ngại làm bại lộ sự khác biệt của Tân Vương thể nữa chứ.
Dùng cái não heo của ông mà suy nghĩ đi!”
“Đó là vì cậu ta không biết được sự khác biệt giữa hai bên nên mới sơ ý làm lộ ra, nếu không thì cứ để cậu ta tiếp tục trưởng thành như vậy, Tân gia chúng ta nhất định sẽ bị hủy hoại trong tay cậu ta!” Tân Bách Vinh chỉ vào Tân Trạm, lạnh lùng quát lên.
“Được rồi, được rồi.
Hai người các ông đã mấy ngàn tuổi rồi, lại còn cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, làm trò cười cho người khác như thế à?”
Lúc này, một ông lão có lông mày dài đến tận tóc mai bất đắc dĩ lên tiếng can ngăn hai người bọn họ lại.
“Cách nói của hai người đều có đạo lý, mà cũng đều có bất công.
Theo tôi thấy, nếu Tân Trạm đã không chịu nói ra, vậy thì lưu đày cậu ta đến Vực Hối Lỗi nửa năm đi, đợi đến khi nào cậu ta suy nghĩ thông suốt rồi lại nói tiếp!”
“Vực Hối Lõi? Có phải là quá đáng quá rồi không?” Tân Bách Chiến giật mình nói.
Ông lão vung tay lên, ngay lập tức có một vết nứt không gian tối tăm và lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện ở ngay giữa chốn này.
Ông ta giơ một ngón tay ra, Tân Trạm bàng hoàng cảm giác được cả người mình đều bị phong ấn, không tự chủ được mà bay về phía vết nứt không gian kia.
Mắt thấy Tân Trạm sắp bị cuốn vào trong đó, thì ngay vào lúc này, đột nhiên có một luồng khí tức ác liệt bay tới.
Luông khí tức này giống như một mũi tên vậy, oành’ một cái nện lên vết nứt không gian kia, ngay lập tức, vết nứt này vỡ nát tan ảnh.
Ông lão nhíu mày, vung tay áo lên thu linh khí đang bay tán loạn lại.
Lúc này, tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn ra ngoài cửa.
Tân Trạm cũng có cảm giác cơ thể được buông lỏng ra và rơi xuống mặt đất, anh xoay đầu nhìn ra bên ngoài..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ