CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



“Dược tôn Tân, nếu không tôi mang thuyền bay ra, mọi người cùng nhau lên thuyền bay, có thể thoải mái hơn một chút”
Tiết Phong vốn tưởng rằng trên đường đi sẽ xảy ra một chút sự cố, cho nên mọi người cùng phi hành, thì tương đối dễ dàng ứng phó.

Nhưng không nghĩ tới có Từ tông chủ mở đường, đường đi thuận lợi cực kỳ, cứ như vậy, còn không bằng cưỡi thuyền bay.

“Cũng tốt” Tân Trạm gật đầu.

Sau đó Tiết Phong lấy thuyền bay ra, tất cả mọi người trực tiếp bỏ phi hành đi lên.

Tiết Phong lại để chỗ trống cho Mộ Dung Di và Từ tông chủ.

Hai người này cũng không dám đi lên thuyền bay, nhìn Tân Trạm, chờ anh dặn dò.

“Không cần, Từ tông chủ phải ở phía trước phóng thích khí tức để mở đường, không thể cưỡi thuyền bay, để ông ấy đứng ở đầu thuyền là được”
Tân Trạm lạnh nhạt nói: “Còn Đồ trưởng lão, ông ấy còn phải cảnh giới xung quanh, bảo vệ chúng ta, dùng tay bám vào một bên thuyền là được”
Mà hai người này cũng cũng không dám có ý kiến, trực tiếp làm theo.


Khóe miệng Tiết Phong co giật một chút.

Đây là bạn tốt cái khỉ gió gì?
Cậu ngồi trong thuyền bay, còn bạn tốt của cậu thì thuyền bay cũng không được lên, một người đứng đẳng trước chắn gió, một người vịn mạn thuyền.

Nếu họ đúng là bạn tốt của cậu, đã sớm cắt đứt rồi, quỷ mới tin.

“Đại sư, ngài ngồi đây đi”
Mà lần này, vừa đi vào thuyền bay, Cung Doãn trực tiếp nhường vị trí tốt nhất của thuyền bay cho anh, còn chà sát tay áo, biểu hiện mười phần cung kính.

Đối với chuyện này, Tân Trạm cũng không khách khí, coi như chuyện đương nhiên mà ngồi xuống.

Mọi người thấy đều có chút câm nín.

Cung Doãn này trở mặt cũng thật nhanh, trước đó còn nói lời lẽ vô tình đối với Tân Trạm, bây giờ mới một đêm trôi qua, hoàn toàn biến thành dáng dấp người hầu.

Xem ra, trong lúc mọi người không nhìn thấy, Tân Trạm đã thật sự chữa khỏi thương thế cho Cung Doấn.


Càng làm cho đám tu sĩ phía dưới nói không ra lời.

Dọc đường đi, còn gặp phải một vài yêu thú không có mắt nhìn ngăn cản.

Một số là bản tính khát máu, một số là bị lây nhiễm bởi mưa máu, nên mất đi bản tính.

Mà thường thì Tân Trạm dặn dò một tiếng, Cung Doãn lập tức bay ra, muốn xương thú thì mang về xương thú, muốn máu yêu thì thu hồi máu yêu.

Thái độ, chính là muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính.

Phải biết rằng lúc trước, Tân Trạm lấy ra một chút máu Cửu U Thiết Tước, Cung Doãn còn phải nhằm vào nửa ngày.

Sắc trời đần sáng, mọi người đều đã bay ra khỏi nơi sâu nhất của dãy núi Hoành Vũ.

Đến khi mặt trời đã lên cao, dãy núi hoàn toàn bị thuyền bay bỏ lại đằng sau.

Tiết Phong hít sâu một cái, lắc đầu thở dài.

Vốn dĩ phải mất ba ngày đi đường, nhưng hai người ở trong tay Tân Trạm, vẻn vẹn chỉ mất nửa ngày có thể tới nơi.

Lần này tiết kiệm được hai ngày.

Mặc dù đã rời khỏi phạm vi của dãy núi Hoành Vũ, nhưng Tân Trạm không mở miệng, Từ tông chủ cũng không dám tự ý trở lại..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi