CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



Ngô Bình Nhi bay ở phía trước, mặt lạnh như băng.

Trường kiếm trong tay cô ta lật một cái, trên không trung xuất hiện mấy nghìn đạo kiếm mang, bắn nhanh về phía người đàn ông.

“Đoạt lại cho tôi!”
Người đàn ông hét lớn một tiếng, trước người gã ta xuất hiện một tấm lá chắn đen nhanh, vô cùng to lớn, gần như che khuất mặt trời.

Lá chắn vừa xuất hiện, những kiếm mang rơi xuống kia, giống như đá chìm đáy biển vậy, trên lá chắn hiện lên gợn nước rung động, ngăn cản toàn bộ những công kích này.

“Bây giờ đến tôi”
Sau đó, người đàn ông lạnh lùng phun ra một ngụm linh khí, rơi vào trên lá chắn.

Những kiếm mang Ngô Bình Nhi đánh ra trước đó, tất cả đều bị lá chắn phản xạ ngược về.

Kiếm mang bay ra, con ngươi Ngô Bình Nhi co rút một trận.

Lúc này tay trái cô ta đang ôm một cái vỏ trứng có màu sắc tươi đẹp và các loại hoa văn tỉnh xảo, cao khoảng chừng hai mươi xăng ti mét.

Thấy những kiếm mang kia bay tới, Ngô Bình Nhi chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay phải phòng ngự.


Kết quả không kịp ứng phó, cơ thể nhất thời bị mấy đạo kiếm mang quét qua, cánh tay bị thương.

Ngô Bình Nhi cắn răng, nếu không phải cô cần bảo vệ quả trứng khổng lồ này, sao có thể bị những ma tu này dồn ép một đường, cô đã ra tay làm thịt bọn họ từ lâu rồi.

Nhưng mà lúc này không còn cách nào, cô tuyệt đối không thể nào buông tha cho quả trứng khổng lồ này.

Cô lại bóp nát một đạo linh phù, cơ thể tăng tốc độ bỏ chạy.

“Ha ha, xem cô còn có thể kiên trì bao lâu”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đuổi theo người một lần nữa.

“Lại là Ngô Bình Nhi.


Từ đằng xa, chú ý tới cảnh tượng này, Tân Trạm cũng thoáng cảm thấy ngoài ý muốn.

Xem ra món đồ trong tay Ngô Bình Nhi rất trọng yếu, thà rằng cô bị thương, cũng không muốn để cho vật này bị hư hại.

Nhưng mà cho dù cô gái này có tu vi cao, nhìn một hồi, Tân Trạm vẫn có thể nhìn ra, đối với chiến đấu, nhất là loại đánh giết sống chết này thì cô ta có kinh nghiệm quá kém.

Rõ ràng thuật pháp tu luyện và bảo khí sử dụng cũng thắng được đối phương, nhưng ngược lại bị đầu trọc áp chế.


Phải biết, mấy người khác còn chưa ra tay.

Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Ngô Bình Nhi cũng sẽ bị giết.

Tân Trạm rất dễ dàng đưa ra phán đoán.

Nhưng mà trước đây lão Ngô từng nhờ anh, nếu có khả năng thì giúp đỡ Ngô Bình Nhi một chút.

Nể tình lão Ngô, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa Tân Trạm cũng thật sự tò mò, Ngô Bình Nhi này kiến thức rộng rãi, còn có loại trưởng bối thần bí như Lão Ngô, đồ vật cô ta có thể nhìn trúng không buông bỏ được, sẽ là cái gì.

Huống chỉ, đây chính là mười mấy tu sĩ, chẳng khác nào mấy triệu linh tệ di động.

Cân nhắc ở phương diện nào, anh cũng không thể đứng nhìn dửng dưng được.

“Cô gái nhỏ, ngay cả loại bùa cao cấp này cô cũng có, trên người cô chắc chắn vẫn còn nhiều đồ tốt”
Sắc mặt gã đầu trọc âm trầm, sờ một vết thương mới tăng thêm ở trên gương mặt.

Đoạn đường truy đuổi này, gã ta cũng phát hiện, thực lực của Ngô Bình Nhi này cũng tàm tạm, nhưng bảo bối ở trên người thì rất nhiều.

Mặc dù gã ta đã cẩn thận vạn phần, cũng không tránh khỏi bị đánh trúng mấy cái.

Mà càng như vậy, càng khiến gã ta không dám buông tha.

.


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi