Ngô Bình Nhi rõ ràng là đã đi rất lâu, mới đưa Truyền Tống trận ở một chỗ khác sắp xếp tại đây.
“Tôi đã quan sát qua, vùng lân cận quanh đây không có bảo vật gì, sẽ không kéo tu sĩ tới, mà cách đó không xa có một ngọn núi, bên trong có hang động, có thể tạm thời ẩn náu”
Ngô Bình Nhi mở miệng giới thiệu.
“Được, trước tiên chúng ta đi khôi phục lại linh lực một chút”
Tân Trạm cũng thu liễm hơi thở đến mức thấp nhất, thực ra không có ánh sáng từ con dấu đó, bất luận Khương Thời Miễn hay là người khác, dựa vào hơi thở, ở chiến trường mờ mịt này, muốn tìm được chính mình cũng không dễ dàng.
Đi vào hang động mà Ngô Bình Nhi nói, Tân Trạm ở bên ngoài bày trận pháp canh gác, lại ở cửa động bày trận ẩn nấp, như vậy từ bên ngoài nhìn vào đây là một ngọn núi hoang không chút thu hút gì.
Trừ khi có tu sĩ nào đó đáp xuống vùng lân cận, dụng thần thức cẩn thận quan sát bốn phía, mới có thể nhìn ra manh mối.
Nhưng nơi này không có tiên thảo, thậm chí cũng không có thú dữ, có tu sĩ lựa chọn dừng chân ở đây, vậy thật sự là vận may quá kém.
Sau một phen chiến đấu, linh khí của Tân Trạm hao tổn rất lớn.
Đầu tiên đó là Phệ Thiên trùng tổn hại tới gần nghìn con, những con trùng này đều là bị giết chết lúc tu sĩ tạo thành trận pháp sương trắng.
Một nghìn con Phệ Thiên trùng, tương đương với mười bốn triệu tử kim linh tệ, số tiền khổng lồ này làm cho Tân Trạm cũng âm thầm đau lòng.
Tiếp theo đó là tiên khí, tinh thần hơi thở tiêu hao gân như không còn, nhưng may mà nội đan yêu thú mình dự trữ cũng đủ, có thể chậm rãi bổ sung trở lại.
So với Tân Trạm, mặc dù Ngô Bình Nhi không không trải qua chiến đấu bao nhiêu, nhưng bị thương nặng hơn một chút.
Dù sao trước đây trước bị bang Ngọc Sa đuổi giết, vẫn chưa kịp khôi phục hoàn toàn, thì lại giúp Tân Trạm bày trận pháp di chuyển, sau đó lại chống đỡ tòa tháp khổng lồ màu đen kia một chút, bản thân cũng bị phản phệ không nhỏ.
Chiến trường Tiên Ma là bị sức mạnh cổ xưa mạnh mẽ cắt ra ở biên giới của Thượng giới Đại lục, cho nên không có phân biệt ngày đêm.
Nhưng mà có thể làm một số sắp đặt, đến lúc ngày đêm thay đổi, sắc trời cũng sẽ xảy ra một số biến hóa, nhắc nhở tu sĩ thời gian thay đổi.
Sắc trời dần dần mờ tối, Tân Trạm bế quan khoảng 10 tiếng, mới cảm giác linh khí khôi phục tới trạng thái tương đối vừa đủ.
Mà thời gian Ngô Bình Nhi sử dụng càng lâu hơn.
Lúc cô ta chậm rãi mở mắt, đêm đã khuya, mà Tân Trạm lúc này đang đứng ở cửa động, vuốt ve con dấu trên cổ tay.
“Phần thưởng giết chóc của anh còn chưa mở ra sao?”
Ngô Bình Nhi hơi hiếu kỳ nói.
“Ừ, vật ấy mở ra, tôi cũng không biết sẽ có những cái gì, cho nên định đợi cô tỉnh lại, lại thử nghiệm” Tân Trạm gật đầu nói.
Trước kia bảng giết chóc đó đột nhiên vắt ngang thiên địa, còn tạo ra chùm sáng đến, thật sự rất dọa người.
Ngộ nhỡ chính mình kích hoạt con dấu này, xuất hiện thiên địa dị tượng, chẳng phải là Ngô Bình Nhi cũng liên lụy theo.
Ngô Bình Nhi liếc mắt nhìn Tân Trạm một cái, cũng hiểu được tâm tư của anh, mắt đẹp không nhịn được đánh giá anh một chút.
Thằng nhóc này, mặc dù ngoài miệng có đôi khi không đáng tin cậy, nhưng tâm tư vẫn rất tinh tế.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu phần thưởng mở ra vật gì kỳ quái, với kiến thức của tôi, cũng có thể cung cấp chút viện trợ cho anh”.
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ