CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



“Bác Sáu, cháu muốn đem những linh thú này về” Ngô Bình Nhi nói.

Ngô Thái Vĩnh cũng hiểu một chút chuyện đã xảy ra, cũng không có phản đối.

Nếu bọn họ mặc kệ, Huyền Thú Cốc sẽ mang tội không thể chịu đựng, nếu những người này quay lại tính sổ, sợ rằng gia đình Linh Tê này sẽ bị tra tấn đến chết.

“Nhưng anh chàng này não quá lớn” Ngô Thái Vĩnh nhíu mày.

Ngay cả khi linh thuyền của gia đình họ Ngô đủ lớn, nó vẫn sẽ là Linh Tê, chứa rất tốn sức.

“Rống”
Linh Tê mẹ nghe mà hiểu ra điều gì đó, toàn thân nó tỏa ra ánh sáng, dần dần thu nhỏ lại cỡ một con voi bình thường.

Sau chuyện vừa rồi, nó cũng biết Huyền Thú Cốc sợ rằng không thể ở lại được nữa, hơn nữa tu sĩ của chính mình đã chết, không có gì đáng để hoài niệm ở đây.

Về phần Huyền Thú Cốc, bọn họ không muốn gây rắc rối, huống hồ linh tệ đã được thanh toán xong, mang theo Linh Tê với bọn hôn cũng không có tổn thất gì.


Linh thuyền lại bay lên, đi ngang qua một chiếc linh thuyền màu đen.

“Là những người đó.”
Trên linh thuyền màu đen, Tiện Châu Như mặt mũi đầy oán hận, nhìn chằm chằm linh thuyền bay đi.

“Đã điều tra xong, Bạch Thăng Tuyết là hoàng tử của của Bạch hoàng triều, trong truyền thuyết là Giác Tỉnh Chỉ Thể”
Tiện Tử Hoắc nghe được những lời vừa rồi, nheo nheo con mắt.

“Không hổ là có thể ngăn cản cú đánh của sư phụ, Giác Tỉnh Chi Thể thật là mạnh mẽ”
“Anh hai, anh không phải là đối thủ của anh ta sao?” Tiện Châu Như nói.

“Chưa có đánh qua, nhưng anh không nghĩ sẽ thua anh ta.

Khi nào có cơ hội tới ngũ đại hoàng triều, nhất định phải so tài với anh ta.”
Hôm nay em gái cũng mất mặt, trong lòng Tiện Tử Hoắc cũng đầy tức giận.

Về phía Tân Trạm, sau khi mọi người rời khỏi Huyền Thú Cốc, liền bay nhanh một đường hướng về chỗ sâu bên trong Bắc Vực.


Mấy ngày nay Tân Trạm bế quan, tiếp tục nghiên cứu Sinh Tử Đạo Vận.

Mà thưo sự thấu tình đạt lý khi quan sát Linh Tê sinh con, Tân Trạm càng thuần thục sinh tử, phát ra linh khí thuần khiết.

Ngày thứ bảy, Tân Trạm tu luyện xong, chơi đùa với đàn Linh Tê con một hồi, sau đó bước tới đầu thuyền.

Hôm qua, mới nhận được tin từ Ngô Thái Vĩnh rằng thời gian tới thành Diệp chỉ còn ba ngày nữa.

“Thăng Diệp Thành này, không biết chuyện gì đang xảy ra”
Tân Trạm nhìn núi non nhấp nhô dưới biển mây, lại nghe tiếng yêu thú gầm thét, cảm xúc cũng thay đổi.

Đến Thượng giới Đại Lục không bao lâu, ba anh em cũng rời đi.

Lạc Việt Ban không biết Thường Phi Dương đã đi đâu, liệu phản ứng dữ dội của cơ thể có thuyên giảm hay không.

Còn có Diệp Thành, ở chiến trường chết chóc gặp được chi em Diệp Anh Sương, cả ông cụ nhà họ Diệp có chút vấn đề về thể chất, không biết có ảnh hưởng tới Diệp Thành không.

Rốt cuộc thì năm đó Diệp Thành vẫn có thể sống sót, chính là nhờ ông cụ nhà họ Diệp không màng an nguy, mở cổng không gian đưa anh ta vào Lam tinh, có lẽ đối với Diệp Thành là vô cùng yêu mến.

Nhưng mấy ngày sau, Tân Trạm mấy lần truyền tin cho Diệp Thành, nhưng không có phản hồi từ bên kia.

“Kỳ quái, Diệp Thành đi bế quan sao?”.


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi