CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM



“Diệp Linh Chỉ”
Nhìn thấy một cô gái mười mấy tuối, dáng vẻ hoảng hốt, Tân Trạm cảm thấy kì lạ.

Lần trước gặp cô ở chiến trường Thiên Ma, em gái này đang chạy trốn, kết quả lần này nhìn thấy lần nữa, cũng là như Vậy.

Nhưng cô ta về rồi, vậy có nghĩa đám người tam trưởng lão, chắc hẳn cũng đã về tới nhà họ Diệp nhỉ.

Điều này cũng là bình thường, mình ngồi linh thuyền của nhà họ Ngô thì nhanh một chút, nhưng giữa đó lại có hai lần khiến cho chậm trễ, tính ra thì bọn họ cũng nên về tới rồi.

“Tứ trưởng lão, là linh thuyền của tứ trưởng lão, giúp chúng tôi chặn cô ta lại, nữ tu này là người của nhà họ Diệp”
Mà đám người cũng nhanh chóng vụt qua, người đằng sau đuổi theo, cũng chú ý tới đám người Tân Trạm.

Trong đó có một tu sĩ trung tuổi, xin sự trợ giúp từ Diệp Khắc Long.

Lông mày Diệp Khắc Long hơi cau lại, nhìn sang Tân Trạm.


Nhưng còn chưa đợi ông ta cất tiếng hỏi, Tân Trạm đã bay ra rồi.

Những dòng linh khí nhảy múa, giống như những sợi dây thừng, đan vào nhau thành thiên la địa võng.

Diệp Linh Chi vốn dĩ đã sức cùng lực kiệt, không kịp tránh thoát, rên lên một tiếng, liền trực tiếp bị Tân Trạm bắt lấy, ném vào trong linh thuyền.

“Tôi và những người khác sẽ đưa người phụ nữ này về nhà họ Diệp, các người quay về đi”
Diệp Khắc Long phất phất tay, mấy tu sĩ kia cũng không nghi ngờ ông ta, cũng đều chắp tay lại tạm biệt.

“Phì! Đồ phản bội các người” Diệp Linh Chỉ mắng đám người Tân Trạm.

Đôi mắt Diệp Linh Chi dường như bắn ra lửa, tuy rằng cô ta bị Tân Trạm trói trong linh võng, không thể cử động được, nhưng lại nhổ một miếng nước bọt, bay về phía Tân Trạm.

“Cái cô Diệp Linh Chi này tính tình cũng nóng nảy ra phết đấy nhỉ” Tân Trạm bật cười, nghiêng người tránh đi.

“Mấy người phản bội nhà họ Diệp, nhốt ông nội lại, sẽ không được chết yên tân đâu”

Diệp Linh Chi cắn môi dưới, nguyền rủa đám người kia.

“Còn cả mấy người nữa, lẽ nào không nghĩ tới những gì ông nội đã đối xử tốt với mấy người sao, nếu như năm đó không có ông nội, thì nhà họ Diệp của chúng ta đã lụi bại từ lâu rồi, bây giờ nhìn thấy ông nội già rồi, liền phản bội theo bác hai, lương tâm của các người bị chó ăn rồi sao?”
Diệp Linh Chi gào thét với đám người, đau lòng vô cùng.

Nói tới mức vẻ mặt của mọi người đều hiện lên vẻ kỳ lạ, cố gắng nén lại, mới không cười khổ ra tiếng.

Bọn họ cũng muốn nói cho Diệp Linh Chi biết rằng, bọn họ không phải là phản bội nhà họ Diệp, mà là mặc kệ sự nguy hiểm tới tính mạng, mà quay trở về cứu lấy nhà họ Diệp, nhưng đáng tiếc là không thể nói”
“Đi thôi”
Linh thuyền lại khởi động lần nữa, Diệp Linh Chi cứ nói không ngừng như vậy, không ngừng trách móc mọi người.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mọi người đều lạnh nhạt, mấy người trong tộc bị bắt kia cũng cúi đầu, không lên tiếng đáp lại.

Diệp Linh Chi dân dần thất vọng, cũng không khuyên bảo nữa.

Trong mắt cô ta, đám người Tân Trạm đều là đồ phản bội có trái tim sắt đá không thể nào khuyên bảo được.

“Xong đời rồi, bác ba phải mất rất nhiều công sức mới khiến cho mình có cơ hội để chạy trốn, không ngờ rằng lại bị bắt trở lại, mình có lỗi với bọn họ” Diệp Linh Chi thấy thành Thiên Sự càng ngày càng gần, lẩm bẩm tự nói một mình.

“Đám người tam trưởng lão đều bị bắt rồi sao?” Tân Trạm đột nhiên nói..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi