CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM


“Phùng Mặc đại sư, không biết ông có hứng thú với việc gia nhập một tộc tu sĩ lớn làm nghệ nhân của bọn họ, được tài nguyên chống đỡ hay không” Tân Trạm hàn huyên vài câu liền nói ngay vào điểm chính.

Con rối suy tàn, mặc dù Phùng Mặc là bậc thầy về con rối thì cũng không có mấy con rối tinh xảo và cao cấp, cũng là bởi vì kinh phí đầu tư vào thuật con rối rất cao nhưng thu hoạch cũng không được như ý muốn.

Tân Trạm biết, cảnh ngộ của bậc thầy vệ con rối bình thường cũng không tính là quá tốt, hoàn toàn là bởi vì bản thân yêu thích nên mới không tính toán chi phí đầu tư vào trong đó.

“Đạo hữu Tân đừng có nói đùa” Phùng Mặc nghe xong sững sờ cười khổ lắc đầu nói: “Đừng thấy tôi là hợp thể cảnh, nhưng hơn nửa đời đều nghiên cứu con rối, sức chiến đấu của bản thân không cao, gia tộc nào sẽ dùng tôi.”
“Anh có con rối cũng không được sao?” Tân Trạm nói.


“Nhưng con rối là vật dễ bị tổn hại, hơn nữa giá cả chế tạo không ít, tôi thao túng mấy cái con rối đúng là có thể cùng các tu sĩ đồng cấp chiến đấu một trận, nhưng không có gia tộc nào sẽ tiêu tốn nhiều tài nguyên, thu được kết quả giống nhau”
Phùng Mặc hít sâu một cái, khổ sở nói: “Đạo hữu Tân cũng là bậc thầy về con rối, tôi cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm, những tu sĩ như chúng tôi, ở Thượng giới Đại lục bây giờ thuộc Bàng Môn Tả Đạo, sẽ không có ai đánh giá cao”
“Lúc trước cũng có tông môn và gia tộc lớn mời làm nghệ nhân, nhưng tông môn này chỉ xem tôi là thực lực cảnh giới phân thần mà đối xử, tôi không muốn làm nghệ nhân như này, nhưng nếu cho tôi đãi ngộ của hợp thể cảnh bọn họ lại không muốn”
“Vì vậy bây giờ tôi cũng chỉ bán con rối kiếm chút linh tệ, hết cách rồi, tôi yêu quý con rối chỉ đạo, nhưng sự suy tàn này cũng là sự thật”
Nói đến đây chút, Phùng Mặc biểu hiện tràn phiền muộn, Tân Trạm nhìn ra được đối phương thật sự yêu quý thuật này nhưng lại không thể làm gì.

Kỳ thực đây cũng là hiện trạng của rất nhiều bậc thầy về con rối.

“Đạo hữu Phùng, vậy nếu như có một gia tộc tông môn cho ông đãi ngộ của nghệ nhân hợp thể cảnh, giúp đỡ ông nghiên cứu chế tạo con rối, mời ông đến truyền thụ thuật điều khiển rối, thậm chí phát huy đạo này thì ông có nguyện ý hay không” Tân Trạm nói.

“Tôi đồng ý, nếu như có thể truyền thụ thuật điều khiển rối để đạo này có thể phục hồi trên đại lục này, tôi không cần đãi ngộ của nghệ nhân cũng được.

Nhưng thế gian nào có tông môn hoặc là gia tộc nào như này” Phùng Mặc mỉm cười nói.

“Đạo hữu Phùng, tôi có thể hiểu là ông đồng ý đung không?” Tân Trạm đứng lên nghiêm túc nói.


“Đạo hữu Tân cậu đây là ý gì, không phải cậu nói đùa”
Phùng Mặc thấy thế trong lòng giật mình hơi kinh ngạc đứng lên.

“Đương nhiên không phải, ông đi theo tôi, sẽ biết tất cả”
Tân Trạm cười thần bí đưa Phùng Mặc bay khỏi Tụ Bảo Các.

Phùng Mặc bay theo Tân Trạm, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng Nếu không phải Tân Trạm vẫn bay về hương Thành Thiên Dự, ông ta đã hoài nghi Tân Trạm là có mục đích khác rồi.

Dù sao điều kiện Tân Trạm nói đến thực sự quá tốt, nhưng coi trọng bậc thầy về con rối còn muốn lấy con rối làm phương hướng của gia tộc, lại là tông môn và gia tộc lớn, thấy thế nào cũng không có khả năng.

Mà vẫn bay thẳng vào trong Thành Thiên Dự, Tân Trạm cũng không hạ xuống mà là lấy ra một khối lệnh bài, này đại trận thủ thành tự động mở ra một con đường.


Vẫn bay vào trong, trước mắt càng ngày càng nhiều kiến trúc hùng vĩ cao vót.

“Đạo hữu Tân, anh nói nơi này sẽ không phải là nhà họ Diệp đi.”
Phùng Mặc sợ hết hồn, vừa nấy Tân Trạm lấy ra lệnh bài trực tiếp dẫn người bay vào Đại Thành, ông ta hơi kinh dị, bây giờ cách nhà họ Diệp càng ngày càng gần, cũng làm cho.

Phùng Mặc cảm thấy khó tin.

“Sao vậy, ông có thù với nhà họ Diệp có sao?” Tân Trạm nói..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi