Nụ cười bình tĩnh của Tân Trạm lúc này rơi vào trong mắt đại trưởng lão thì lại vô cùng kinh hãi.
Đây là một lời đe dọa rất thẳng thắn từ Tân Trạm, nếu nhà họ Trần và nhà họ Diệp chống lại nhau, những con rối này sợ rằng sẽ chứa đầy chất độc.
Trần Nghinh Dương mặt mày u ám như nước.
Ông ta phát hiện kể từ khi đến nhà họ Diệp, mọi chuyện đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.
Đầu tiên là hơn một trăm con rối hợp thể cảnh, sau đó là con rối hợp thể cảnh đỉnh phong, mà bây giờ lại thò ra một độc tu, khách quý Tân Trạm xuất hiện.
Tính toán sai, lần này là một tính toán sai hoàn toàn.
Kế hoạch ban đầu của nhà họ Trần sau khi Tân Trạm xuất hiện đều trở nên vô dụng.
Thành phố Nam Khỏa, Diệp Châu và lượng lớn tiên thảo, linh thạch.
Đây là những thứ của nhà họ Diệp mà nhà họ Trần muốn giành lấy.
Thành phố Nam Khỏa là bước đầu tiên.
Nhưng nhà họ Diệp có hàng trăm con rối, cho dù Tân Trạm có phần lừa dối, đợi khi nhà họ Trần thực sự sẵn sàng chiến đấu, nhà họ Diệp cho dù có thêm năm mươi con rối hợp thể cảnh cũng sẽ không làm khó họ được.
Đến lúc đó cho dù nhà họ Trần có được thành phố Nam Khỏa thì cũng nhất định là thắng lợi thảm khốc.
Mà không có cái gật đầu đồng ý và ký hợp đồng của nhà họ Diệp nào, xoay quanh thành phố Nam Khỏa sẽ là những trận chiến liên miên.
Đến lúc đó thật khó nói liệu nhà họ Trần có thể ăn được hay không.
Chưa nói đến tính cách của ông cụ Diệp, nếu ngay cả thành phố Nam Khỏa cũng không chịu từ bỏ thì huống chỉ là cung cấp tài nguyên cho nhà họ Trần.
“Tinh luyện con rối tốn rất nhiều tiền.
Nhà họ Diệp này cũng điên rồi.
Ước chừng không bao lâu nữa sẽ tiêu sạch hết tài sản của tổ tiên.
Chẳng lẽ nhà họ Diệp sau này không nuôi dưỡng người trong gia tộc sao?”
Trần Nghinh Dương nghiến răng, thầm mắng nhà họ Diệp điên rồi Bất kể sau đó nhà họ Diệp sẽ có vấn đề gì, nhưng ít nhất hiện tại có thể xử lý được.
Nhưng làm sao ông ta biết được bởi vì nhà họ Diệp có Tân Trạm cung cấp sơ đồ vẽ của con rối, con rối không chỉ có tỷ lệ hư hỏng thấp, mà con rối được làm ra cực kỳ tinh xảo và chất lượng cao hơn.
Mặc dù mức tiêu hao tài nguyên lớn nhưng vẫn chưa đến mức cạn kiệt trong tương lai.
“Ha ha, nếu Tân đạo hữu đã không muốn nói ra gia thế của mình, vậy lão phu sẽ trở lại chủ đề chính”
Trần Nghinh Dương ho khan một tiếng, khôi phục tâm trí.
Ông ta cũng là người quyết đoán, tất cả các điều kiện đều muốn thì nhà họ Diệp sẽ không đồng ý, cho nên dứt khoát chỉ cần thành phố Nam Khỏa.
Nếu Tân Trạm không nói tới vậy phần lớn là bởi vì gia tộc không xuất thế, hoặc là không xuất thân từ Bắc Vực, người như vậy không cần sợ thế lực sau lưng.
“Diệp gia chủ, ông có nhiều con rối như vậy, quả thực rất không đơn giản.
Nhưng đừng nhầm, cho dù nhà họ Diệp của ông có con rối hợp thể cảnh đỉnh phong, trong nhà họ Trần cũng có nhiều cường giả đỉnh phong hơn” Trần Nghinh Dương hứ lạnh nói.
“Tôi có thể không cần những thứ khác.
Chỉ cần các người giao ra thành phố Nam Khỏa, nhà họ Trần tôi sẽ xem như không có gì, có thể lập khế ước, trăm năm sẽ không chủ động xung đột với nhà họ Diệp”
“Nằm mơ, chỉ cần dựa vào đống giấy tờ bịa đặt của ông liền muốn tôi giao ra một thành phố lớn, nhà họ Diệp tôi sẽ không cho ông cái gì”
Ông cụ Diệp còn không có suy nghĩ mà lại trả lời một cách mỉa mai.
Những ngày này nhà họ Diệp đã chỉ rất nhiều tiền để tinh chế những con rối, chỉ để giữ được thành phố Nam Khỏa.
Nếu như nhường lại vậy về sau sẽ bị nhà họ Trần kéo đi ngày càng xa.
“Diệp Thái Tường, ông thực sự định khai chiến sao?”
Trần Nghinh Dương vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng đã muốn giết người..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ