Trịnh Vân không nói nhiều lời, sau khi nói xong thì ôm quyền rồi bay xuống vị trí đầu thuyền của Linh Châu.
Sau đó ông ta lật lệnh bài lên, vận chuyển linh khí, Linh Châu này chậm rãi mà bay lên cao.
Về chuyện điều khiển Linh Châu sau đó tự có hai tu sĩ hợp thể cảnh sơ kỳ phụ trách, tác dụng của Trịnh Vân chỉ được thể hiện khi Linh Châu gặp phải phong ba.
Một khoảng thời gian ban đầu, tinh thần của các tu sĩ đều tương đối căng thẳng, chắc là cũng bị tu sĩ của Tụ Bảo Các dọa một phen giống như Tân Trạm, cho rằng đoạn đường này vô cùng nguy hiểm.
Nhưng theo thời gian dần trôi qua, Linh Châu ổn định mà bay, không có gặp phải bất cứ khó khăn trắc trở nào thì mọi người mời từ từ hồi phục lại.
Ở cách đó không xa của Tân Trạm, Giang Kim Thanh khiến cho người ta chú ý nhất trước đó cũng mở trận pháp ra che lại thân hình của mình, bắt đầu làm chuyện của mình.
Mà Tân Trạm cũng làm giống như vậy.
Mặc dù cái Linh Châu này của Tụ Bảo Các không lớn nhưng do số người đi cũng giảm bớt nên trái lại không gian của mỗi một tu sĩ cũng trở nên lớn hơn một chút.
Tân Trạm lấy các loại đá linh khoáng và vật liệu ra, sử dụng Chùy Vạn Luyện, bắt đầu gõ lốp bốp không ngừng, dựa theo tỉ lệ giống nhau mà phục chế la bàn chỉ đường.
Lúc chế tạo mệt mỏi thì Tân Trạm vận dụng công pháp, vừa tu luyện vừa lĩnh hội con đường thời gian.
Thời gian dần dần trôi qua, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Hai ngày trước còn bình an vô sự, nhưng đến ngày thứ ba thì Linh Châu gặp phải ma tu chặn đường, mà sau khi Trịnh Vân phụ trách bảo vệ bay ra lấy vật làm tin phù hợp ra thì được đối phương thả cho đi.
Khi rảnh rỗi, Tân Trạm nghe ngóng sơ qua một phen, thì ra trong ma tu giống như Ma Môn hoặc ma tông cũng có quy tắc nhất định.
Chẳng hạn như phần khu vực này là địa bàn của tông môn nào đó thì chỉ cần tu sĩ qua đường có được vật làm tin phù hợp với tông môn thì những ma tu khác cũng sẽ không dễ dàng lỗ mãng, nếu không thì sẽ bị tông môn này đuổi giết trả thù.
Đương nhiên, loại vật làm tin này cũng không phải tự nhiên mà có, chẳng hạn như đoạn đường đi này của Tụ Bảo Các phải xuyên qua không ít thế lực của các ma tông thì cũng phải tốn rất nhiều tiền để mua vật làm tin phù hợp.
Đây cũng là lý do mà đoạn đường đi này nhìn như Tụ Bảo Các mặc kệ sự an toàn của tu sĩ nhưng lại thu phí thuyền rất đắt đỏ.
Nhưng mà đến ngày thứ năm, Trịnh Vân gọi các tu sĩ trên chuyến đi ra.
“Các vị, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tiến vào một khu vực hỗn loạn nhất ở Bắc Vực, nơi này có rất nhiều tông môn, nhưng không có thế lực mạnh nào trấn áp hết các tông môn lớn, hơn nữa các tông môn xen lẫn với nhau vô cùng tấp nập, tôi cũng không có cách nào đảm bảo trong ba ngày tiếp theo sẽ có phong ba hay không.”
Vẻ mặt của Trịnh Vân nghiêm trọng nhìn về phía đám người mà giải thích: “Cho nên các vị đạo hữu, nếu như mọi người không có chuyện quan trọng thì xin đừng nên bế quan lâu dài hoặc luyện chế báu vật gì, bởi vì chúng ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào”
Sau khi Trịnh Vân nói xong thì trái tim đã từ từ bình tĩnh lại của mọi người không khỏi dâng lên lần nữa.
Ngoại trừ Tân Trạm và hai anh em Giang Kim Thanh ra thì vẻ mặt của rất nhiều tu sĩ đều có chút căng thẳng.
Bởi vì nhìn biểu cảm của Trịnh Vân thì tất nhiên lần này anh ta không phải là đang nói đùa đâu.
Sau đó mọi người có thể cảm giác được rõ ràng tốc độ của Linh Châu đã chậm lại, hơn nữa có khi thì dừng lại bất động hoặc là vòng vèo mà tiến lên.
Với lại các tu sĩ tản thần thức ra cũng nhiều lần cảm ứng được ở một vùng đất xa hoặc trên bầu trời thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng chiến đấu và sóng linh khí.
Có nhiều khi những trận chiến đấu này thậm chí còn lan tràn đến vị trí cách phạm vi của Linh Châu không đến trăm mét, hơn nữa nhìn thấy hư không vỡ vụn và cấp độ sụp đổ của núi non khiến cho rất nhiều tu sĩ phân thần cảnh đều sợ đến kinh hồn bạt vía..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ