CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM


Chết tiệt, không ngờ Tân Trạm nói đúng, quản nhiên đối phương nói một đẳng làm một nẻo, chẳng lẽ bọn họ không sợ Tụ Bảo Các đuổi giết sao?
“Ha ha, ông không cần hù tôi, Tụ Bảo Các các người ghê gớm thật đấy, hơn nữa có thể dùng Thiên cơ đại sư đến tính toán nơi này.

Nhưng chỉ cần tôi không giết mấy tu sĩ này, tất cả hơi thở đều lẫn lộn nhau, sao gã tra ra được đâu là hơi thở hung đồ, đâu là hành khách”
Lời của người đàn ông một mắt khiến vẻ mặt Trịnh Vân thay đổi.

“Đây không phải lần đầu ông làm chuyện này”
Câu nói của người đàn ông gần như đúng hoàn toàn, chứng tỏ đối phương rất hiểu Tụ Bảo Các.

Nhưng trước đó lại nói chỉ ngoài ý muốn bắt bọn họ, quả nhiên là cố ý giấu dốt, làm mình buông lỏng cảnh giác.

“Ông hiểu thì quá muộn rồi, ngoan ngoãn ở yên đây đi, một lát nữa tôi trừng trị ông sau.”
Người đàn ông một mắt lướt nhìn qua mọi người.


“Các vị đạo hữu, bây giờ giao tất cả vật phẩm của các người ra đây, đừng ép tôi động tay động chân”
“Chạy!”
Thấy Trịnh Vân bị nhốt, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau.

Mấy tu sĩ hợp thể cảnh trong đó cảm nhận được nguy hiểm đến gần, linh khí lập tức bạo phát, chạy ra xung quanh.

“Muốn chết”
Người đàn ông một mắt cười lạnh lùng một tiếng, không cần ông ta ra tay, đột nhiên xung quanh xuất hiện màn sáng màu đen, mấy người chưa bay ra đã bị màn sáng đè áp xuống đất, điên cuồng hộc máu, kêu thảm mấy tiếng.

“Nghĩ đây là lần đầu anh em bọn tôi buôn bán thế này à?
Không bố trí trận pháp xung quanh, sao dám động vào Tụ Bảo Các: “Nếu không phải giết các người quá phiên phức, bây giờ tôi đã giết các người rồi”
Người đàn ông một mắt đạp lên người một tu sĩ, nhìn về đám người Tân Trạm.

“Bây giờ các người có thể lấy túi trữ vật ra”
Ông ta phất tay, người đàn ông đầu trọc đi ra, bắt đầu lần lượt tìm kiếm.


Vẻ mặt mấy tu sĩ cảnh thần phó phân, thậm chí là cảnh xuất khiếu đều xám ngắt, nhưng họ lại không có sức chống cự, không cam lòng lấy túi trữ vật ra.

“Khoan đã”
Nhưng tên đầu trọc đến trước mặt Giang Kim Thanh, đột nhiên Giang Kim Thanh lại mở miệng.

Anh ta giơ tay lấy một cây tiên thảo từ trong túi trữ vật ra.

Tiên thảo xuất hiện, bỗng nhiêncó ánh sáng vật quý, hương thuốc chầm chậm tỏa ra.

“Tiên thảo đẳng cấp, trên người nhóc con này lại có bảo vật như thế này” Ánh mắt người đàn ông một mắt lóe lên.

“Vị đạo hữu này, tôi là một Dược Tôn, những thứ khác có thể đưa ông, nhưng thứ này ông phải để lại cho tôi Giang Kim Thanh nghịch tiên thảo, nghiêm túc nói: “Thứ này tôi dùng để đại năng độ kiếp cảnh chữa bệnh, nếu ông lấy đi rồi, chắc chắn dẫn đến họa lớn”
“Xùy, ông đây đến cả Tụ Bảo Các còn chưa sợ, sợ gì đại năng Độ Kiếp cảnh chứ?” Người đàn ông một mắt cười lớn cướp Tiên thảo.

“Đạo hữu, không còn gì để nói”
Giang Kim Thanh thấy vậy cũng không ngăn cản chỉ nhếch môi cười.

“Tân Trạm đứng một bên ngửi được mùi thuốc, đầu mày cũng khẽ động, có hơi ngạc nhiên nhìn Giang Kim Thanh..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi