CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM


Tân Trạm đang lý giải trận pháp, cũng cực kỳ cao siêu, khắc hoạ trận pháp, không nói đến ngay cả chính mình còn chưa gặp qua, hơn nữa loại trận pháp kì diệu này, hoàn toàn giống như là đặt bút thành văn, hơn nữa tốc độ rất nhanh.

“Thời gian vội vàng, có cái trận pháp này là đủ rồi”
Tân Trạm thu hồi linh khí, vỗ vỗ tay.

Tự mình bày ra, hoàn toàn phong ấn linh trận trên mặt đất.

Linh vật ẩn chứa kia ở trong tâm trận, còn không biết là thứ gì, nhưng một khi động chạm nó, trước tiên nó khẳng định sẽ lựa chọn bỏ chạy.

Bằng cách niêm phong nó dưới lòng đất, thì có thể buộc nó bay ra ngoài, như vậy cũng là có thể thấy rõ hình dạng thật của vật ấy.

Nếu có đủ thời gian, Tân Trạm còn có thể phong ấn phong ấn tất cả từ trên không trung đến bốn phương tám hướng, nhưng phải cần thời gian rất dài, cũng không cần thiết lắm.

Linh vật có tu vi Độ kiếp cảnh, không thể trốn tránh ở chỗ này, nên chỉ cần là Hợp thể cảnh, Tân Trạm sẽ có thể nắm chắc bắt lấy nó.

Đến cuối cùng là loại độ năng tàn hồn hoặc là linh quái do trời và đất sinh ra, một hồi là có thể biết được.


“Ông chủ Hạ, một lúc nữa tôi sẽ phá hư văn trận, bắt linh vật ra, ông không có ý kiến gì đúng không?” Tân Trạm nói.

“Anh Tân chỉ cần có thể bắt lấy thứ tồn ẩn giấu trong này, cho dù huỷ hoại cả Đại điện này cũng không sao”
Biết được là linh vật nào đó, phá hư trận pháp cân bằng, mới dẫn đến khí tức cô con gái nhỏ vẫn luôn hỗn loạn, ông chủ Hạ tức giận đến nghiến răng, gần như đồng ý mà không chút do dự.

Tân Trạm gật đầu, lần thứ hai bay vào Đại điệ Lúc này đây, anh cũng không cần che giấu cái gì.

“Xuất hiện đi, tao đã nhìn thấy mày” Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one.

Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Vừa dừng ở phía trước, thì đã phát hiện phía trên phiến đá rất kì lạ, Tân Trạm nhàn nhạt mở miệng.

Không có một bóng người ở Đại điện, lại lớn tiếng nói một mình, cảnh tượng này có vẻ vô cùng kỳ dị.

Hơn nữa sau khi Tân Trạm mở miệng, một lúc lâu sau cũng không người đáp lại.

“Nếu mày chỉ tham một chút dương khí, lén lút hấp thụ ở chỗ này, bây giờ đi ra thì tao có thể tha mạng cho mày”

Nhưng Tần Trạm cũng không vội, mở miệng nói lần nữa.

Mà câu này nói ra, trong điện vẫn là một mảnh an tĩnh như cũ.

“Xem ra, mày là rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt”
Ánh mắt Tân Trạm xẹt qua dưới chân phiến đá, lật lòng bàn tay, nắm chặt kiếm Thanh Đồng vào trong tay.

Sau đó một ánh sáng phát ra từ thanh kiếm, đột nhiên lao tới phía mặt đất.

Tuy nhiên, đó không phải phiến đá dưới chân Tân Trạm mà anh đã phát hiện trước đó.

Mà là một nơi cao hơn ba mét.

Âm!
Kiếm khí bay ra, trong chớp mắt đâm phá phiến đá, đâm thẳng lên mặt đất.

Văn trận của đại trận bị đâm thủng, tức khắc vô số vầng sáng hỗn loạn sáng lên.

Mà cùng lúc đó, một tiếng kêu rên từ dưới nền đất trong chỗ sâu vang lên, sau đó một luồng sáng màu đỏ sáng chói lọi kia đột nhiên bay ra, bay thẳng về phía không trung.

“Tên khốn kiếp này, thế mà lại bày đại trận dưới mặt đất”
Luồng ánh sáng thần kỳ bao bọc, toàn thân linh quái hiện rõ lên một khối lửa đỏ phát ra ánh sáng rực rỡ..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi