CHIẾN THẦN VĨ ĐẠI NHẤT - TẦN TRẠM


Trước đây lão ta bị tàn hồn liên lụy, cảm ứng thần thức kém xa Tần Trạm, nhưng từ khi Tân Trạm cầu xin Hứa Sâm ra tay loại bỏ tàn hồn, hiện tại tuy rằng tu vi của phù ma vẫn chưa hồi phục đến độ kiếp cảnh, nhưng về mặt cảm ứng thần thức đã hồi phục không ít.

“Thật sự có cảm giác mơ hồ, nhưng không rõ ràng, không phải là tu sĩ, dường như là bảo vật nào đó hoặc các loại hồn phách” Phù ma cảm ứng một lượt, chậm rãi mở miệng nói.

“Chuyện gì vậy, chúng ta vừa xuống thuyền bay đã bị người khác để mắt tới rồi sao?”
“Có thể lắm, cũng có thể người để mắt đến chúng ta là Phan Hùng” Ánh mắt Tân Trạm lóe lên nói.

“Cho dù như thế nào, trước tiên xác nhận một chút, nếu như thật sự có thứ gì theo dõi chúng ta thì hãy xóa bỏ vật đó đi”
Loại cảm giác bị quan sát lúc có lúc không này, nếu không phải thần hồn của Tân Trạm trời sinh mạnh mẽ, còn có sự tôn tại của Thiên Minh Nhãn thì đều khó mà nhận ra.

Vụt!
Đột ngột tăng tốc, Tân Trạm bay giữa một cánh đồng băng, không có mục đích bay thật nhanh.

Bởi vì mới có được thêm một loại chí hỏa, tốc độ của Thiên Hỏa bộ đã nhanh hơn một bậc.

Nếu đúng lúc sơ ý đi vào nơi nào đó, bị tu sĩ của khu vực đó phát hiện, Tân Trạm bay xa hàng ngàn dặm như vậy, có lẽ đối phương sẽ không tiếp tục theo dõi nữa.


Nhưng cho dù Tân Trạm cách xa đến đâu, cảm giác theo dõi vô hình đó vẫn luôn ở bên cạnh, không tản đi.

Điều này rõ ràng không phải là ngoài ý muốn, thật sự có thứ gì đó đang nhắm tới chỗ bọn họ.

“Tìm một chỗ có địa hình bằng phẳng, bố trí trận pháp thử bắt nó”
Mắt Tân Trạm lóe lên, vận dụng phi hành thuật không ngừng đảo qua mặt đất dưới chân.

“Tân Trạm, không cần bày trận, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một đoạn ký ức” Đúng lúc này, Phù ma đột ngột kích động mở miệng.

“Ông đã thấy những gì? Ông đã tới nơi này sao?”
Trong lòng Tân Trạm vừa động, Hứa Sâm từng nói chỉ cần Phù ma thấy một vật khắc sâu ấn tượng trong trí nhớ của lão.

†a, là có thể tìm được ký ức đã bị phong ấn một cách rất dễ dàng.

Nhưng ở nơi này, một vạn dặm băng tuyết xung quanh không có một ai, Phù ma lại phục hồi ký ức ư?
“Tôi cũng không thể xác định, chỉ mơ hồ nhớ ra phía trước có ba ngọn núi ở hướng Bắc, bay khoảng ba trăm dặm, có một không gian hỗn loạn, ở trong một khe núi.


Đặc điểm duy nhất của khe núi kia là bốn mùa đều có hoa sơn tra đỏ tươi nở rộ”
Giọng Phù ma có chút mơ hồ, cũng có một chút mong chờ.

“Được, tôi qua đó xem thử”
Tân Trạm cũng thay đổi ý định, dựa theo lời của Phù ma, đi thẳng về hướng kia.

Ở giữa Băng Nguyên, hoa sơn trà nở khắp khe núi, bên cạnh đó còn có nhiều không gian hỗn loạn, chắc hẳn không khó tìm.

Sau khi bay hơn vài trăm dặm, đột nhiên Tân Trạm chú ý tới một màu sắc đỏ bừng bên trong mảnh tuyết trắng.

“Thật sự, thật sự có rồi!” Phù ma cũng rất kích động thốt lên.

Bay càng gần, một cái khe núi không lớn dần rõ ràng ngay trước mặt Tân Trạm.

Ở bốn phía của khe núi, cũng có các mảng không gian che kín, không khí hỗn loạn không ngừng kích động.

“Nếu như vậy, cũng không cần bố trí trận pháp.”
Tân Trạm giảm tốc độ bay qua mảng không gian, ngón tay bên trong tay áo đánh ra mấy luồng linh quang nhỏ không thể thấy.

Đánh xuyên qua phía sau mảng không gian..


Bình luận


B
Bão
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

V
vô hình
28-03-2023

Nv chính j mà chán đời thế

D
Duy Khánh
28-03-2023

NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ

T
Thanh
28-03-2023

phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á

Truyện đang đọc

Báo lỗi