Tuy rằng khuôn mặt của Tân Trạm lúc này không giống như trước đây, nhưng cô gái áo xanh có bí pháp, trước đó đã phán đoán ra khí tức của Tân Thành, bây giờ cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Hừ, quả thực là một tên háo sắc, tôi đây không nhìn sai nhân phẩm của anh”
Phó Mẫn Nhi thất vọng quét mắt nhìn Tân Trạm đầy coi thường, lắc đầu rời đi.
Trước đây cô ta nghi ngờ Tân Trạm để ý tới mình, sau đó vì Tân Trạm bị nghi ngờ do đã giúp mình, cô ta vẫn luôn cảm thấy có lẽ bản thân đã nhìn sai Tân Trạm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Tân Trạm vừa tới đây đã mua sách của Chu Anh Tuấn, ôm theo mục đích tới nơi này đã rất rõ ràng.
Tân Trạm cũng không còn gì để nói, bản thân anh chỉ tò mò sách này sẽ giới thiệu Tô Uyên như thế nào, kết quả lại bị đối phương hiểu lầm rồi.
“Cậu muốn đi đâu?”
Nhìn thấy Chu Anh Tuấn muốn chạy, Tân Trạm nắm lấy cổ áo của đối phương.
Người thanh niên kia cũng chỉ là tu vi xuất khiếu cảnh, một bàn tay của Tân Trạm nắm lấy, Chu Anh Tuấn đã giống như con vịt bị tóm cổ, giấy dụa cũng không thể thoát ra.
“Đạo hữu, tôi thật sự không lừa anh, Phó Mẫn Nhi kia luôn chống lại nam tu, vì vậy mới nói linh tinh” Khuôn mặt Chu Anh Tuấn đau khổ nói.
“Không lừa tôi sao? Cậu cho rằng tôi không thể nhìn ra thật giả sao?”
Tân Trạm cười lạnh, ném cuốn sách này cho Chu Anh Tuấn.
Anh không hiểu biết những nữ tu khác, nhưng vẫn biết rất rõ Tô Uyên, vừa nãy nhìn một chút, nội dung được viết trên đó hơn nửa đều là nói nhảm.
Hơn nữa, vậy mà bên trong còn có rất nhiều những bức tranh xinh đẹp của nữ tu, chẳng trách Phó Mãn Nhi cho rằng anh là tên háo sắc.
Nếu như thật sự có người tin rằng đây là thật, dựa theo cuốn sách này theo đuổi nữ tu, chín phần mười đều sẽ có kết cục thê thảm.
Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Tân Trạm, Chu Anh Tuấn cười khổ một tiếng.
Cậu ta không tin rằng Tân Trạm thực sự hiểu về nữ tu của Cực Hàn cung, nhưng Phó Mẫn Nhi đã vạch trần mình, chỉ cần không phải đồ ngốc đều có thể đoán được bên trong này có vấn đề.
Nhưng số tiền kia thật không dễ dàng mới kiếm được, cứ như vậy trả lại cũng không cam tâm.
Chu Anh Tuấn xoay xoay mắt, vẻ mặt đau khổ nói: “Đạo.
hữu, hay là như thế này, nếu như anh đã không tin nội dung trong cuốn sách, nhưng cũng là lần đầu tới nơi này, tôi rất hiểu biết xung quanh đây, tôi làm người dẫn đường cho anh, coi như bồi thường, như vậy được rồi chứ”
“Không cần phiền phức như vậy, cậu đưa tôi đến cổng vào Cực Hàn cung, nói cho tôi làm sao vào đỉnh núi ngoài cổng, tôi sẽ tha cho cậu” Tân Trạm lạnh nhạt nói.
Một chút linh tệ này bản thân anh cũng không để vào mắt, không bằng để Chu Anh Tuấn hiểu biết về chỗ này chỉ dẫn thì sẽ tiết kiệm một chút thời gian cho mình.
“Đạo hữu yên tâm, chuyện này tôi làm tốt” Chu Anh Tuấn vừa nghe câu này lập tức tươi cười rạng rỡ gật đầu.
“Nhưng tôi chỉ có thể dẫn đường, còn có thể vào bên trong được hay không thì phải xem bản lĩnh của đạo hữu”
“Chuyện này không cần cậu quan tâm, dẫn đường là được, nhưng nếu như cậu lại muốn lừa tôi, thì thử nghĩ một chút xem cổ của mình có đủ cứng hay không” Tân Trạm buông Chu Anh Tuấn ra nói.
“Tôi nhất định nói thật mà”
Chu Anh Tuấn rụt cổ, hoảng sợ gật đầu.
Vừa nấy bị Tân Trạm nắm lấy cũng khiến cậu ta nhận thấy tu vi của Tân Trạm, chỉ sợ là rất không đơn giải Chu Anh Tuấn không dám có suy nghĩ gì khác, thành thật dẫn đường, hai người xuyên qua thành phố, đi đến phía sau chân núi tuyết..
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ