Một ông già tóc hoa râm lấy ra một chiếc nhãn.
“Mọi người, chắc hẳn mọi người không còn xa lạ gì với Linh Lung tiên các rồi.
Vật này do Thiên Xảo tiên tôn của tiên các chế tạo ra.
Nó sở hữu sức mạnh phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Dưới sự vận hành của linh khí, thứ này có thể mở rộng thành một tấm lá chắn hàng trăm mét, bao trùm tất cả mọi thứ, đỉnh phòng cảnh hợp thể cũng không thể phá vỡ”
“Linh Lung tiên các, đạo hữu những gì ông nói có thật không”
Sau khi ông lão tóc hoa râm nói xong, rất nhiều tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt ngờ vực.
Trong đó có một ông lão dáng người hơi gầy là người ngạc nhiên nhất, không nhịn được thốt lên thành tiếng.
Linh Lung tiên các không hề đơn giản, rất nhiều người đã từng nghe qua.
Bảo vật do Linh Lung tiên các làm ra chưa bao giờ là đồ †ầm thường.
“Thứ Trịnh Tam từng kể thì là lại là cái này” Tân Trạm trong đầu cũng hiện ra vài suy nghĩ.
Linh Lung tiên các là một môn phái lớn trong thời thượng cổ, có danh tiếng cực kì lớn và chính tà khó phân.
Một đặc điểm chính ở đây là các tu sĩ của phái đều rất giỏi trong việc tinh luyện các công cụ.
Nó không phải là một loại pháp bảo truyền thống, mà là một loại pháp bảo liên quan đến kì môn độn giáp.
Tương truyền, thuật điều khiển con rối có nguồn gốc từ Linh Lung tiên các, ngoài ra còn có nhiều loại pháp khí tuyệt vời như bàn tay to lớn có thể biến thành bảo vật trong cung điện, cắt giấy biến thành rồng… Vô vàn các vật phẩm thiên biến vạn hoá khác.
Còn chiếc nhãn nhỏ này có thể biến thành tấm chắn lớn hàng trăm mét, hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của anh.
“Nếu mọi người không tin tôi, tôi sẽ chứng minh nó ngay bây giờ”
Ông lão tóc hoa râm vô cùng tự tin, cầm chiếc nhãn đeo vào tay, tiếp đó thổi một hơi.
Đột nhiên, một cảnh tượng đáng ngạc nhiên xuất hiện, chiếc nhãn tan chảy trong ngón tay của tu sĩ giống như một chất lỏng đang chảy, sau đó nó hóa thành sương mù, lan ra mọi hướng, tạo thành một lá chắn lớn dần cô đặc lại thành khiên chắn.
Chiếc khiên này có kiểu dáng đơn giản lại có cảm giác rất mạnh mẽ, trông cực kì oai nghiêm.
“Các đạo hữu thân mến, không gian ở đây có hạn.
Tôi không thể phát huy tối đa khả năng của món đồ này cũng không tiện thử khả năng phòng thủ của nó.
Nhưng xét đến điểm này, tôi đã yêu cầu Trương đạo hữu kiểm tra nó thay cho tôi, vì vậy có thể đảm bảo cho món đồ này”
Mọi người thấy lão Trương gật đầu xác nhận, không ít người bị lay động.
Bất kể thứ này có phải là đến từ Linh Lung tiên các hay không, nhưng với sức mạnh này, thứ này cũng rất đáng giá.
“Giá khởi điểm của món đồ này là ba nghìn tử kim linh tệ, ai trả đủ cao người đó thắng” Ông lão tóc hoa râm nói.
Ngay khi cuộc đấu thầu bắt đầu, nhiều tu sĩ đã lên tiếng ngay lập tức.
Sau vài lần tranh giành, từ ba nghìn tử kim linh tệ đã thành sáu nghìn.
Lúc này, rất nhiều người đã rút lui.
“Tôi ra giá tám nghìn tử kim linh tệ” Ngay khi Tân Trạm đang chuẩn bị ra giá, ông lão gầy gò nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, ông lão lần đầu ra giá đã tăng vọt tới hai vạn: “Các đạo hữu, tôi là hậu duệ của Linh Lung tiên các.
Thứ này có giá trị nghiên cứu rất lớn đối với tôi, mong các bạn có thể nhường cho tôi” Ông lão gầy gò đứng dậy, cong tay với vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người.
.
ngôn tình hoàn
Dường như với giá tám nghìn tử kim linh tệ, ông vẫn không an tâm cho lắm.
Nhưng với mức giá cao như vậy ở đây cũng chẳng ai ra giá cao hơn.
Đúng lúc ông lão thở phào nhẹ nhõm bỗng có giọng nói vang lên: “Tám nghìn năm trăm tử kim linh tệ” Âm thanh nói có phần hơi lạnh lùng, một tu sĩ trẻ tuổi chậm rãi nói.
“Chín nghìn tử kim linh tệ” Ông lão im lặng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói “Mười nghìn tử kim linh tệ” Người thanh niên lại lên tiếng, ông lão vẻ mặt căng thẳng nói: “Đạo hữu, xin hãy bình tĩnh.
Tôi chỉ nghiên cứu bảo vật này, không dùng đến, sau khi nghiên cứu xong, ta có thể bán cho ngươi với giá thấp hơn”.
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ