Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 903: Phối hợp cùng thiết kế cửa ảiAnh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên là tôi không đồng ý”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bồ Tùng Nhân rơm rớm nước mắt tỏ ra đáng thương, nói: “Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chờ đã, đầu tiên anh đừng tỏ ra thảm thương nữa đi”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh đã nhìn trúng thủ đoạn của tôi và cho răng dựa vào bản lĩnh lúc nào cũng có thể tiêu diệt huyễn thú trong tích tắc của tôi là có thể đánh lừa phán đoán của Nghê Phùng để giành lại linh thạch đã mất về sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đây là chuyện tôi có thể làm”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu đồng ý rồi” Bồ Tùng Nhân vui mừng khôn xiết.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tùng Nhân rùng cả mình, suýt chút nữa anh ta đã quên mất tên này còn gian xảo hơn cả mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu anh đã có thành ý, vậy chúng ta chia đôi năm mươi năm mươi đi, thế nào?” Tân Trạm nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh đừng khóc lóc than nghèo nữa, chuyện này chỉ có tôi mới làm được thôi. Hơn nữa sau khi tách ra khỏi tôi, không phải anh sẽ không kiếm chác được sao? Nếu không có tôi, anh sẽ không có gì hết” Tân Trạm đáp.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bồ Tùng Nhân cạn lời rồi, sau khi suy nghĩ một hồi, anh ta nói: “Chia ba bảy đi, đây đã là giới hạn của tôi rồi. Dù sao tên Nghê Phùn: kia cũng đã lừa tôi nhiều lần, phần mà tôi kiếm lại thực ra cũng chẳng được tính là lợi nhuận”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tân Trạm gật đầu, anh cũng chỉ là đang thăm dò Bồ Tùng Nhân một chút, có thể kiếm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Nhưng ba phần của anh thì không biết sau cùng có thể cầm được bao nhiêu linh thạch, Tân Trạm thấy có chút mong chờ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, ba chiếc phi thuyền bay đang lơ lửng trôi nổi trên ngọn núi Bồ Tùng Nhân nhìn thấy một vị võ giả trước mặt mình giết một con huyễn thú, sắc mặt trầm xuống: “Haha, lại thẳng rồi”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nói đến trình độ, vẫn là đạo sĩ Phùng cao tay. Đi theo đạo sĩ Phùng, lần nào chúng ta cũng kiếm được bộn tiền” Có người vừa cất linh thạch vừa tâng bốc lấy lòng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thế hệ này của nhà họ Nghê còn mạnh hơn nhiều.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bồ Tùng Nhân, anh có vẻ rất khó chịu nhỉ?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ mỉa mai châm biếm, được thấy Bồ Tùng Nhân khó chịu là một chuyện rất vui vẻ sảng khoái đối với anh ta “Nghê Phùng, lúc lấy linh thạch của tôi, anh đã đồng ý với tôi là sẽ rời đi rồi mà” Bồ Tùng Nhân nghiến răng nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vài người sau lưng anh ta cũng nở nụ cười khinh thường suồng sã khiến người nhà họ Bồ vô cùng phẫn nộ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bây giờ anh ta chỉ đang ngập tràn mong đợi, dự định đợi Tân Trạm tới để giúp anh ta trút được cục tức này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tim Bồ Tùng Nhân khẽ động, ngẩng đầu lên với vẻ hơi phấn khích.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bọn họ cố ý bay thật nhanh đến gây chấn động khiến không trung vang lên tiếng âm ầm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh chính là Bồ Tùng Nhân đúng không?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khuôn mặt của anh hiện lên vẻ cao ngạo, nói: “Tôi nghe nói anh có thể bói ra được vị trí của huyễn thú, anh lập tức bói mười con cho ông đây đi”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Diễn xuất của Tân Trạm vô cùng khoa trương khiến đám người trên phi thuyền như bùng nổ ngay lập tức.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi biết anh ta đó là Tân Trạm, là đệ nhất thiên tài ở ngoài giới, xếp thứ hai trên bảng anh hùng”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh nhìn sắc mặt anh ta đi, vẫn hơi tái nhợt đó. Xem ra anh ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám đông bàn tán xôn xao, sau đó bọn họ đều nhìn sang Nghê Phùng, Nghê Phùng cũng nhìn Tân Trạm mấy lần, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn như đang suy nghĩ gì đó.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bồ Tùng Nhân nháy mắt với Tân Trạm, Tân Trạm hiểu ý, chậm rãi xuống phi thuyên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Yên tâm đi” Tân Trạm cười nhẹ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Huyễn thú ba sao”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Các vị, thỏa thuận đã thành công” Người nhà họ Bồ ào ào nhảy lên phi thuyền.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghê Phùng suy nghĩ một lúc, giơ một ngón tay ra. Đám đông đều hiểu ý, đặt linh thạch lên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Tân Trạm đã thu lại những suy nghĩ lộn xộn tạp nham này ngay sau đó. Trong đầu anh vang lên tin tức mà Bồ Tùng Nhân đưa tới, anh hét lớn tiếng, bất thình lình lao về con huyễn thú kia.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hàng loạt luồng nguyên khí sắc bén bản ra, lao vào luồng khí Tinh Thần của con huyền thú.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này đều rất kinh ngạc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đạo sĩ Phùng nói rất đúng, xem ra anh ta chắc chản sẽ giết được con huyễn thú này trong nửa canh giờ Sau đó, một người một huyễn thú chiến đấu dữ dội giữa không trung.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ