Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 980Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh nói tu vi của tôi thấp cũng không thành vấn đề, nhưng anh nói kiếm thuật này là do anh làm ra không phải là nói nhảm sao?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mấy vết kiếm mà người thanh niên kia chỉ vào rõ ràng là do chính anh tạo ra, con yêu gấu này chẳng qua vừa mới chết, Tần Trạm vẫn còn nhớ rất rõ ràng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi nghĩ những câu này nên là tôi nói với anh mới phải.” Tần Trạm trực tiếp quy cho người thanh niên là não tàn, cũng không để ý tới anh ta, tiếp tục chặt sừng vàng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Trạm đã sớm đề phòng đối phương. Lúc này, anh nhấc nâng trường kiếm lên, kiếm quang của hai người ngay lập tức đụng thẳng vào nhau.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Trạm hơi nhíu mày, thoáng lui lại mấy bước.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đáng lẽ lúc đầu không muốn chấp nhặt với anh, nhưng vì anh quá cứng đầu, tôi đành phải dạy dỗ một chút cho loại người vô sỉ chém yêu thú như anh”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta thực sự nghĩ rằng mình có thể giành chiến thắng sao?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy rằng thanh kiếm đồng thau có thể đảo ngược tình thế ngay lập tức, nhưng Tần Trạm cố tình tác chiến bất lợi, tránh né mũi nhọn, dùng Du Long Quyết đánh bay, không cho người thanh niên này có cơ hội đáp trả.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn quần áo đối phương, chỉ là một đệ tử bình thường của Lĩnh Nam Kiếm Tông, làm sao có thể lợi hại nơi. như thế? “Xem chiêu đây!”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, một thanh kiếm đâm thẳng vào vai Tần Trạm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không ổn rồi.” Sắc mặt của người thanh niên thay đổi rõ rệt, biết rằng mình đã trúng kế, bỗng nhiên thu kiếm lui lại.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vì anh không có chủ tâm giết người, tôi sẽ không khiến anh tổn thương nghiêm trọng”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà đột nhiên Tần Trạm cảm thấy có gì đó không đúng khi anh dùng chưởng chạm vào đối phương.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng Tần Trạm thầm chấn động, lại nhìn người thiếu niên bị mình đánh bay, gò má trắng nõn có chút đỏ ửng, trong nháy mắt hiện lên đầy gương mặt giống như một quả táo chín.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong Tông Môn, người chị cả mà mọi người kính trọng, hôm nay lại bị một kẻ vô danh đánh bại, lại bị công kích ở một nơi như vậy khiến cô ấy phát điên. Đây là một sự sỉ nhục chưa từng có.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Trạm có phần ngượng ngùng, xua tay nói: “Tôi không biết cô là con gái, hơn nữa cô còn ra tay trước.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tần Trạm không khỏi liếc thêm vài cái, Chung Trác Linh càng thêm tức giận.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chị ơi, chúng ta đã giết chết con yêu gấu sừng vàng rồi.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tại sao lại có yêu gấu sừng vàng ở đây?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đây không phải là chúng ta săn được sao?”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy thì chuyện này… người kia thật sự bị tôi hiểu lầm rồi sao?” Chung Trác Linh có chút ngây người, sau đó lại quay đầu lại thì phát hiện bóng dáng của Tần Trạm đã biến mất rồi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Người thanh niên nào cơ? Khi chúng tôi đến đây, chúng tôi chỉ nhìn thấy mỗi chị.”Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chung Trác Linh nghiến chặt hàm răng, có chút hậm hực liếc về phía Tần Trạm đang rời đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy rằng cướp đoạt yêu thú là hiểu lầm, nhưng anh lại dám công kích ngực mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cách vài kilet, Tần Trạm dừng lại, khẽ lắc đầu.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Còn cả nửa ngày, hẳn là nên đi gặp đại sư Thiết Lang” Tại một khu đất bằng phẳng bên sườn núi vô cùng bắt mắt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, trong tay Thiết Lang đang cầm một chiếc búa, đập liên tục vào một khối linh khoảng thạch để loại bỏ tạp chất trong đó.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sắc trời hừng sáng cũng là lúc Thiết Lang vừa rèn luyện xong, hài lòng cất khối linh khoảng thạch vào trong túi trữ vật.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thưa sư phụ, cô ấy nói sẽ đi săn và giết vài con yêu thủ. Cô ấy sẽ đến vào khoảng giữa trưa, chắc sẽ nhanh thôi” Phan Việt Minh cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sư phụ, cô ấy chỉ nhất thời ham chơi mà thôi, sớm muộn cũng sẽ kế thừa con đường luyện khí của sư phụ. Chúng ta cũng đang ở đây chờ anh Tần mà, không sao cả” Phan Việt Minh cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lang cười lớn. Ông ta lấy ra một khối quặng sắt và tiếp tục đập.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không lâu sau, Tần Trạm xuất hiện trên sườn núi, nhìn thấy hai người bọn họ thì mở miệng cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tại sao cậu Tần lại đeo mặt nạ da người?” Phan Việt Minh tò mò hỏi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đại sư, ông đang luyện linh khoảng thạch sao?” Nhìn thấy cây búa và khoảng thạch bên cạnh Thiết Lang, trong lòng Tần Trạm khẽ động.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đại sư nhìn ra sao? Tôi thật sự đang định học luyện khí.” Tần Trạm cười nhẹ không phủ nhận.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88!Nv chính j mà chán đời thế
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ
phần 2 của truyện là Ta bạch phú mỹ lão bà đó adm, ngta ra tới độ kiếp r á
NVC có vẻ yếu đuối thế nhỉ