Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đi vào bốn người Bạch Hổ Đông Nghi đi theo sau đi vào đám cây cối.
Đám người Nhiếp Kỳ Anh Bạch Mạc Đ ĩnh Chi cũng theo sau đi vào.
Ánh mắt thận trọng trầm xuống, lọt vào trong tầm mắt chính là hàng loạt cây cối cơ hồ cao ngất trời mây nối tiếp nhau, dưới thân chúng đều là cỏ dại leo cao đến thắt lưng, làm cho người ta không thể không cảnh giác, xung quanh tựa như có cái gì đó nguy hiểm toát ra từ trong cây cỏ.
"Lần trước ta đã đến đây thăm dò rất lâu cũng không tìm được nơi nào có thể nghỉ ngơi, khắp nơi đều bùn nước, toàn cảnh rất ẩm ướt!", Nhiếp Kỳ Anh nhìn đám cỏ dại này, nhíu mi nói.
Nghe vậy Tư Đồ Thiên Tuyết cũng khẽ nhíu mi, nếu như không có sơn động hay vách đá, vậy thì càng nguy hiểm hơn.
Đông Phương Huyền Phong đi bên cạnh nắm lấy tay nàng thật chặt ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Mà Bạch Ngạn ba người sau khi thay đồ ra xong thấy mấy người Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Nhiếp Kỳ Anh đi về phía đó liền đi theo.
Cách họ một đoạn không xa cho nên những lời nói của Nhiếp Kỳ Anh nói họ đều nghe được.
Bạch Ngạn lo lắng Bạch Mạc giơ tay nắm lấy tay nàng dặn dò không được cách xa hắn cùng Tề Vĩ Kình.
Bạch Mạc ngoan ngoãn gật đầu nàng nghe vậy cũng sợ hãi làm sao dám cách xa ca ca cùng Vĩ Kình ca.
Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong đứng lại xoay người nhìn Nhiếp Kỳ Anh lên tiếng.
"Di tích ở chỗ nào?", con ngươi Tư Đồ Thiên Tuyết chợt lóe mở miệng hỏi, đã là di tích, vậy thì tất nhiên sẽ vết tích kiến trúc còn lưu lại, nếu như có thể đến được đó vậy thì có thể bớt đi rất nhiều nguy hiểm.
"Kỳ thật hòn đảo này tổng cộng chia làm năm khối, mà vị trí của chúng ta bây giờ chính là cây cối khắp nơi, sau đó sẽ phải đi qua một vách đá là sào huyệt của vạn điểu, đầm lầy toàn đỉa chuyên hút máu người sinh sống, thủy đàm nơi mãng xà cùng cá sấu kiếm ăn, cuối cùng là một biển hoa màu đỏ.
Lần trước ta đến cũng chỉ đi qua vách đá - sào huyệt của vạn điểu, lúc vượt qua đầm lầy, một vạn binh tướng mà ta dẫn theo đã chết hơn phân nửa, mới chỉ có thể đứng ở rất xa mà nhìn thoáng qua biển hoa đỏ ấy và mấy phiến đá lởm chởm của cung điện! ".
Nghe vậy Tư Đồ Thiên Tuyết và Đông Phương Huyền Phong liếc nhau, cùng nhíu mi.
Như vậy, nếu muốn tìm chỗ để ban đêm nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể tới vách đá chỗ vạn điểu sinh sống, chỉ cần không kinh động đàn điểu ăn thịt kia, vậy thì sẽ có khả năng nghỉ ngơi một đêm ở chỗ đó.
Lập tức Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết di chuyển cước bộ, nắm tay nhau đi tít đằng trước.
Mọi người cũng đều theo sát phía sau.
Mà một nơi khác, khi nhóm người sắp tới được hòn đảo thì không còn khí lực, người nam tử mặc hắc y cùng thuộc hạ rơi xuống biển sau, may mà gần bờ biển cũng không có động vật biển, cho nên hắn cùng thuộc hạ cũng không có gì nguy hiểm.
Sau khi vào bờ nam tử hắc y nhìn xung quanh nhìn thấy dấu bước chân nhiều nhất là hướng bên trái nâng bước đi qua.
*
Mấy người Tư Đồ Thiên Tuyết đi một hồi lâu, vẫn không ra khỏi đám cây cối đó, có thể thấy được hòn đảo này lớn đến cỡ nào.
Mà Bắc Mạc Uyển Nhi thân là công chúa được hoàng gia sủng ái nhất, nuông chiều từ bé.
Tuy rằng biết chút võ công nhưng dù sao cũng không có nội lực hộ thể, thân thể vẫn rất mảnh mai, trải qua một loạt chuyện vừa rồi, sắc mặt đã có chút trắng bệch, trong bụng trống trơn rất là đói khát.
Nhưng khi nhìn đến đám người Tư Đồ Thiên Tuyết mặt không đổi sắc, cước bộ vẫn tiến nhanh về phía trước, sắc mặt lại trở lên kiên định, từng bước cố đuổi kịp, không muốn liên lụy mọi người.
Đông Nghi lơ đãng nhìn thấy Bắc Mạc Uyển Nhi, lại nhìn biểu tình của nàng, cảm thấy âm thầm tán thưởng một tiếng, tính tình này quả nhiên là được ma luyện từ hậu cung mà ra, đúng là khác hẳn với lúc cãi nhau với tiểu thư ở Minh nguyệt lâu để xem nàng ta chịu giỏi đến bao lâu nữa.
Lại đi một hồi lâu, đến lúc mưa to đã tạnh, mặt trời lặn về tây, rốt cục mới đi tới vách đá nơi vạn điểu sinh sống.
Lúc đi qua cây cối dầy đặc trong rừng cũng không có gặp phải phiền toái quá lớn, hơn nữa bởi vì đã ăn dược giải trừ khí độc cho nên chướng khí mù mịt trong rừng cũng khống xâm nhập vào thần kinh được, một màn này qua đi có vẻ rất là bình thản.
Đi đến vách đá này, cũng không nhìn thấy mấy con chim, chỉ là thỉnh thoảng ngẫu nhiên truyền đến một tiếng điểu kêu.
"Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở dưới vách đá này một đêm, Xuân Lan, lấy điểm tâm ra phân cho bọn hắn đi", Tư Đồ Thiên Tuyết tựa vào trong lòng Đông Phương Huyền Phong, giọng nói có chút mỏi mệt.
Nàng còn chưa muốn nhìn đến họ chết đói đâu nhưng vậy một hồi gặp nguy hiểm ít ra vẫn tốt hơn nhóm người của nàng phải chiến đấu một mình.
Xuân Lan nghe vậy, đem số điểm tâm đã chuẩn bị riêng vì tiểu thư cùng vương gia đều lấy đi ra rồi cùng Huyền Vũ đưa cho mọi người.
Mà sắc mặt của Tư Đồ Thiên Tuyết cũng có chút trắng bệch, thậm chí yết hầu còn dâng lên nhè nhẹ cảm giác ghê tởm, kiếp trước nàng vốn không thích ngồi thuyền, giờ ngồi lâu như vậy thân mình cũng thực mệt mỏi.
Đông Phương Huyền Phong nhìn Tư Đồ Thiên Tuyết, sau đó đem một bên áo choàng trên người mở ra, rồi ngồi xuống một chỗ đem Tư Đồ Thiên Tuyết gắt gao ôm vào trong ngực, nhìn thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt liền hiện lên nồng đậm đau lòng.
Tư Đồ Thiên Tuyết ngẩn đầu nhìn thấy trong mắt Đông Phương Huyền Phong như vậy nhìn hắn mỉm cười tỏ ý nàng không sao.
Bạch Hổ cầm bánh đi tới bên cạnh chủ tử lên tiếng " Chủ tử, phu nhân, hai người cũng ăn một chút đi "..